Cô muốn đi, đương nhiên là muốn đi rồi, nội tâm của cô bây giờ đang thôi thúc vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi một cuộc yêu mãnh liệt qua đi, cô định mở lời với anh nhưng Dương Niệm Sâm như nhìn thấu bảo cô yên lặng: “Dù là chuyện gì đi chăng nữa cũng miễn thương lượng.”
Cô trần truồng nằm trên đệm chăn tơ lụa mềm mại, ngây người nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, vẫn là khuôn mặt đẹp trai anh tuấn ngút ngàn đó, quyết đoán mà quyền uy, cũng có khi lại nhu tình mật ý.
Là một khuôn mặt đáng giá nghìn vàng.
Cô trần truồng xuống giường, nhặt nửa điếu thuốc trong gạt tàn, châm lửa, vừa hút vừa ho khù khù ngồi xuống sô pha.
Dương Niệm Sâm tức giận phi tới giật lấy tàn thuốc: “Em làm cái gì đấy? Dạy em cái tốt em không học lại đi học cái thói hư tật xấu này à?”
Đường Đường ngẩng đầu nói: “Đây đã là học xấu rồi á?”
Hai người một lần nữa tiến vào trạng thái đối chọi gay gắt, nhưng lần này khác hoàn toàn với những lần khác trong quá khứ.
Dương Niệm Sâm như ý thức được điều gì: “Đường Đường, tôi khuyên em nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói, tên đã phóng ra rồi thì không thu lại được nữa đâu.”
Đường Đường ậm ừ cụp mắt xuống rồi lại nhướng mi, con ngươi màu hổ phách xinh đẹp bỗng trở thành một vũ khí g.i.ế.t người sắc bén.
“Tôi phải đi.” Cô nói.
Đột nhiên cô nhận ra rằng những ngày này dù có tốt đẹp đến đâu, được hàng ngàn hàng vạn người phụ nữ khác hâm mộ nhưng lại không phải điều mà cô muốn.
Cánh tay của người đàn ông nổi lên gân xanh, cơ bắp sau lưng căng chặt: “Tôi cho em một cơ hội nữa.”
Đường Đường nói tôi không cần.
Lúc này Dương Niệm Sâm thật muốn giết cô, ngay cả lột da rút gân cũng không đủ để xoa dịu sự cuồng nộ của anh lúc này.
Bàn tay run run, anh mặc áo choàng tắm vào rồi chộp lấy một xấp giấy đen trắng không biết từ đâu ra ném tới trước mặt cô như một cơn cuồng phong bão táp.
Đường Đường cũng không tò mò, anh còn có thể nắm được nhược điểm nào của cô nữa? Nhưng cô vẫn cầm lên xem, hóa ra là một bộ hồ sơ tư vấn tâm lý, trong đó ghi lại chi tiết mọi lời nói của cô trước mặt chuyên viên tư vấn.
Cô càng tỏ ra bình tĩnh lại càng giống như linh hồn của cô đang bị bòn rút dần tách ra khỏi cơ thể vậy.
“Anh đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy! Dương Niệm Sâm, đây là phạm pháp!”
Dương Niệm Sâm tay không bế cô lên ném lên trên giường. Tất cả đều là sự thật. Đầu óc Đường Đường choáng váng, tay chân lạnh lẽo đến tột độ. Theo đó là một cái tát chuẩn bị giáng xuống mặt cô.
Nhưng rốt cuộc anh cũng không đánh xuống.
Anh hỏi cô một câu cuối cùng: “Chỉ vì cái người tên là Lý Thiếu Xuân kia?”
Thì ra cô thật sự không có chút tự do nào, đến ngay cả điện thoại cũng bị theo dõi. Cô lắc đầu: “Cũng không phải như vậy.”
Đường Đường một mình từ Mỹ trở về, Tri Thu ra sân bay đón cô, hỏi đã thu phục được Dương Niệm Sâm chưa.
Cô mỉm cười, không phải một nụ cười thật sự mà chỉ là độ cong nơi khóe miệng. Cô nói rằng không phải thu phục mà là hoàn toàn chấm dứt rồi.
Một tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã được soạn thảo.
Tri Thu kéo tay cô: “Quên đi chị, em biết chị đã cố gắng hết sức rồi.”
Bọn họ lập tức bay tới Nam Kinh, dành thời gian hai tháng để tu sửa lại chiếc nhữ diêu kia xong, Lý Thiếu Xuân bảo hai người bọn cô có thể ở lại đó, anh sẽ nâng đỡ cô.
Nhưng Đường Đường từ chối, ngay cả một bữa tiệc chia tay còn chưa kịp ăn đã bay tới Vân Nam.
Côn Minh là một thành phố ngàn hoa quanh năm đều là mùa xuân, bầu trời rất trong xanh, nóng ẩm, thời tiết rất giống thành phố Hương, nhưng cơ sở hạ tầng đô thị lại kém xa.
Nhưng Côn Minh lúc này như một thành phố nửa mộng nửa tỉnh, càng ra khỏi nội thành thì càng xơ xác, tiêu điều. Hai người đổi mấy chuyến xe, càng đổi càng chen chúc bẩn thỉu, cuối cùng dứt khoát bao luôn một chuyến về thẳng vườn trà cỏ xanh như ngọc ở Hoài Sơn.
Trong thôn không có ai, ánh mặt trời thì chói chang, cùng không có người trồng chè, chỉ có một người đàn ông mặc áo sơ mi luộm thuộm đang uống trà ngồi quạt điện trong nhà.
Khi người nọ nhìn thấy Tri Thu, đầu tiên là nhảy dựng khỏi chiếc ghế tre, sau đó đứng cách cậu mấy bước gãi gãi cái đầu đinh.
Sau đó móc điện thoại ra gọi rồi báo lại với Tri Thu: “Ông chủ hiện không ở đây, còn đang ở trên phố.”
Đầu đinh lái chiếc Chevrolet đã cũ chở bọn họ tới cửa hàng gần nhất ở trấn trên, biển hiệu đã phủ đầy tro bụi nhưng vẫn lờ mờ nhận ra được đây là một câu lạc bộ quyền anh.
Suốt dọc đường vào mọi người không ngừng chào đầu đinh đồng thời nhìn chòng chọc Tri Thu.
Chiếc quạt trên trần quay vù vù, tro bụi tung bay dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tiếng đánh nhau và tiếng la hét không ngừng vang lên bên tai.
Cả người Đường Đường đã sớm ướt đẫm mồ hôi, cũng may cô không trang điểm nên dù có đổ mồ hôi thế nào trông cũng không đến nỗi quá xấu.
Người đàn ông mặc vest trên võ đài quyền anh cũng ướt đẫm mồ hôi, cơ bắp cuồn cuộn như đồi núi, bàn tay đeo găng màu đỏ không ngừng đập vào má đối thủ.
Cũng là một người để đầu đinh, ngũ quan thì giống với Tri Thu nhưng khí thế lại khác một trời một vực.
Có người hô to một tiếng ‘ông chủ, có người tìm’, Thẩm Vĩnh Thanh vung bàn chân quấn băng trắng ra, trực tiếp đá người kia vào góc võ đài không gượng dậy nổi.
Hắn quay đầu lại, thở hổn hển lau mồ hôi như một con dã thú, sau đó dùng bản năng của dã thú nhìn chính xác vào gương mặt của Đường Đường.
Thẩm Vĩnh Thanh ném chiếc găng tay xuống, nhảy vèo khỏi sàn đấu, bước những bước vừa nhanh vừa dài, một cánh tay vươn ra ôm chặt lấy Đường Đường.
“Cuối cùng chị cũng tới.”