Niệm Đường – A Man

Chương 80

Dương Niệm Sâm không nhận chiếc nhẫn của Đường Đường, nhưng anh cũng quyết định không tham gia vào chuyện của vườn trà Thanh Hà, ngay sáng hôm sau anh đã dứt khoát thu dọn hành lý rồi rời đi.

Khi Đường Đường đến tìm anh thì phòng đã được trả và chỉ còn mấy nhân viên đang sắp xếp lại những căn phòng trống.

Trái tim cô cũng giống như dãy phòng này, lạc lõng và mất mát. Mấy ngày sau đó, ngày nào cô cũng gọi điện thoại nhưng anh không nghe, cô chỉ có thể chuyển sang gửi tin nhắn, kể cho anh về cuộc sống và công việc của mình.

Mười mẫu đất khô héo trong vườn trà Thanh Hà đã được dọn sạch kịp thời và công khai với bên ngoài là để trồng các giống mới.

Dương Niệm Sâm vừa rời đi, quả nhiên không có bất kỳ tình huống phong ba nào xảy ra nữa.

Trong năm tiếp theo, Đường Đường ngày đêm nâng cấp dây chuyền sản xuất của vườn trà, đồng thời tung ra hàng loạt các sản phảm có thương hiệu được đóng gói trong hộp tròn nhỏ từ trung bình đến cao cấp, bao gồm năm loại Phổ Nhĩ, trà xanh, trà trắng (bạch trà). Điểm thu hút đó là phương pháp pha trà của những nghệ nhân bậc thầy đã được lưu truyền hàng trăm năm trong văn hóa trà, ưu điểm là dễ mang theo, cũng có thể làm quà biếu.

Sau khi chi một khoản trên trời cho việc Marketing, thương hiệu Bảo Sơn gây ấn tượng và đạt được độ nhận diện cao trên phạm vi toàn quốc. Thêm nữa là Bảo Sơn Ngọc Trà đang tiến hành cơ cấu lại lại và ít ngày nữa sẽ chính thức được niêm yết.

Đến đây, mọi lo lắng của cô đã được giải quyết.

Cũng chính vào ngày được niêm yết, Đường Đường bảo một mình Thẩm Vĩnh Thanh ở lại văn phòng, trên bàn làm việc có một đống tài liệu và ảnh, đó là tài liệu điều tra vụ ô nhiễm tại vườn trà Thanh Hà.

Việc làm lần này của Thẩm Vĩnh Thanh chưa phải quá cao minh, không chút sơ hở, có lẽ hắn cũng đang thử Đường Đường xem cô ấy sẽ đi bước nào, liệu cô ấy muốn một người đàn ông khác họ hay là muốn sản nghiệp của cô. Nếu cô chọn tiếp tục ở bên Dương Niệm Sâm thì hắn sẽ làm ra chuyện càng tuyệt tình hơn nữa.

Thẩm Vĩnh Thanh nghiến răng, hít thở không thông, sắc mặt tái nhợt: “Chị biết rồi à.”

Hắn kiên định nhìn cô chằm chằm, cười như khóc: “Chị muốn tống tôi vào tù sao?”

Đường Đường nói: “Cậu đoán sai rồi, Vĩnh Thanh, chị không sợ mất Thanh Hà, cho dù cho chị mười cái Thanh Hà nữa cũng không bằng được một người là cậu. Cho nên chị sẽ không để cậu vào tù.”

Cô bật lửa đốt hết những chứng cứ phạm tội của Thẩm Vĩnh Thanh thành tro bụi.

“Chị thừa nhận trước kia có chị thành kiến với cậu.”

Năm mười mấy tuổi, một lần nọ Thẩm Vĩnh Thanh trở lại thôn Tê Hà, cô tận mắt nhìn thấy hắn đang cầm nội y của mình và ngửi nó một cách say mê, lúc đó cô ghê tởm không nói nên lời.

Đối với cô, cặp song sinh không khác gì anh em ruột của mình, ý nghĩ loạn luân ấy của hắn đã tạo nên sự khó chịu tồn tại trong lòng cô, vậy nên cô chưa bao giờ có thể gần gũi với hắn như khi gần gũi với Tri Thu.

“Vĩnh Thanh, cậu là người thân nhất của chị, mà người thân nhất đối với chị có được mấy người chứ? Chưa đầy một bàn tay không phải sao? Chị không muốn mất đi cậu và cậu cũng không muốn mất chị có đúng không?”

“Vì nhà họ Đường, chị có thể kết hôn, cũng có thể ly hôn. Còn cậu là ai? Cậu cũng là một thành viên của nhà họ Đường, và vĩnh viễn vẫn là như vậy.”

Công ty hôm nay được niêm yết có bao nhiêu náo nhiệt thì hắn ra khỏi văn phòng có bấy nhiêu cô đơn.

Khi Đường Đường kết hôn, hắn không bày tỏ quan điểm hay làm bất cứ điều gì, bởi vì hắn biết rằng có phản đối cũng vô ích, và nhà họ Đường lúc đó cần một chỗ dựa vững chắc.

Hắn nghĩ rằng khi hắn đủ cường đại rồi sẽ luôn có cơ hội để giành cô lại về mình. Nhưng kết quả là cho dù hắn có bao nhiêu tài sản, danh tiếng của hắn có lớn đến mức khiến biết bao người hâm mộ ghen ghét nhưng lại thế nào, tất cả đều vô dụng.

Nhưng lần này hắn thua tâm phục khẩu phục, hắn không bại bởi bất cứ tên đàn ông nào mà là thua trên chính tay chị của mình.

Sau đó, Thẩm Vĩnh Thanh biến mất trong một thời gian dài, nhưng may mắn thay, công ty đã đi vào quỹ đạo, không có quá nhiều việc cần phải giải quyết.

Các chế độ và quy tắc đều đã có, vịt trên cạn Tri Thu bị túm cổ đi làm Phó tổng của Tập đoàn.

Mà bà chủ của Tập đoàn Đường Đường thì lại mượn cớ giải quyết công việc tại nhà đấu giá mà lập tức đáp chuyến bay tới Tấn Đông.

Cô thiếu chút nữa đã lục tung cả Tấn Đông nhưng không thấy bóng dáng của Dương Niệm Sâm, nói rằng anh ở nước ngoài. Cô lại bay ra nước ngoài, nhưng lần nào cũng chậm một bước.

Sau nửa năm tung hoành mà không túm được một sợi lông nào của Dương Niệm Sâm, Đường Đường quyết định thay đổi sách lược, lần này cô bay thẳng về nhà cũ của nhà họ Dương, không biết xấu hổ mà ăn vạ ở đó, cả ngày cười hềnh hệch chăm sóc ông nội Dương.

Ông nội Dương thậm chí còn không biết về việc bọn họ đã ly hôn, vì vậy Đường Đường tặc lưỡi tiếp tục giữ im lặng.

Nhưng Dương Thận lại biết được chút nội tình, cười nhạo cô: “Sao em còn quay lại đây? Anh khuyên em một câu, những tài sản trên danh nghĩa của em nên sang tên cho người khác sớm đi không đến lúc đó một cọng lông cũng không còn đâu.”

Đường Đường nhìn hắn, từ lông mày và ánh mắt của hắn có thể tìm ra bóng dáng của Dương Niệm Sâm: “Tôi muốn đợi anh ấy trở về.”

Dương Thận rốt cục lộ ra răng nanh: “Nó sẽ không trở lại đâu. Ông nội không biết bởi vì cả nhà đều giấu ông thôi.”

Đường Đường đột nhiên đứng lên, nghe thấy âm thanh xương cốt của mình kêu răng rắc: “Anh có ý gì?”

Dương Thận văn nhã bại hoại khẽ cười, nhàn nhạt đốt một điếu thuốc: “Công ty bất động sản trong nước mà nó đầu tư, cái tập đoàn được cải tổ lại khi hai người mới kết hôn ý, không biết thế nào mà lại là tài sản quốc doanh*, có người báo cáo rằng nó bị nghi ngờ cố ý tham ô, gây thất thoát tài sản thuộc sở hữu nhà nước.

*Tài sản quốc doanh: doanh nghiệp hoạt động với phần lớn là vốn góp của Nhà nước, lên đến 50% tổng vốn điều lệ của doanh nghiệp và nhà nước giữ quyền chi phối doanh nghiệp đó.

Hiện Ủy ban giám sát và quản lý tài sản thuộc sở hữu nhà nước đã phong tỏa tài khoản của nó, chỉ cần nó đặt chân về nước một cái là sẽ ngay lập tức bị bắt. Tập đoàn đó đã được đầu tư hàng chục tỷ đồng, không những không chứng minh được với trong nước mà ngay cả dòng vốn lưu động quốc tế của nó cũng khó mà chứng minh. Em nói xem hiện tại nó đang ở đâu nào?”

Hắn cười đầy ẩn ý: “Tiểu Đường, em nghĩ mà xem, nó sẽ không trở về được nữa đâu.”
Bình Luận (0)
Comment