Nước mắt nàng ta lấp lánh nơi khóe mi, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy. Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ thấy đây là một vị công chúa nhân hậu, đau xót vì dân. Nhưng kẻ đang quan sát nàng ta lúc này lại là Trần Bình.
Hắn có một thê tử, người vừa mới đó còn lăn lộn ăn vạ, ngay giây sau đã có thể giả bộ nhu mì e lệ chỉ để lấy trâm vòng trang sức mà dỗ hắn vui. Trong mắt Trần Bình, từng cử chỉ, thần thái của Cao Gia Di, thậm chí cả vệt lệ chưa khô bên gò má nàng ta, tất thảy đều quá mức trau chuốt.
Quá giả dối!
Trần Bình khẽ nhíu mày, không để lộ sơ hở. Trong lòng hắn đã dấy lên nghi ngờ rằng, kẻ gây ra thảm kịch này không phải ai khác mà chính là người trước mắt. Nhưng hắn không nói ra, chỉ nhàn nhạt cất giọng:
“Công chúa kịp thời tương trợ, Trần Bình vô cùng cảm kích.”
“Nay lại còn có lòng thỉnh quốc sư siêu độ mười vạn vong linh của An Dương. Đại ân đại đức này, Trần Bình thật sự không biết lấy gì báo đáp.”
Nói đoạn, hắn quỳ xuống trước Cao Gia Di để bày tỏ lòng biết ơn. Trong mắt Cao Gia Di lướt qua một tia hài lòng, rất đỗi vừa ý với thái độ của Trần Bình. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hoảng hốt bất an, vội vàng đỡ hắn dậy.
Nàng ta nhẹ trách than: “Sao Ung Vương lại nói những lời này?!”
“Ung Vương bất chấp hiểm nguy, dẫn quân giúp Ly Quốc kháng địch. Nay ngài gặp nạn, ta…”
Nàng ta nhấn mạnh giọng, đôi mắt ngập tràn nhu tình nhìn hắn. Nàng ta đang nhắc nhở hắn, người quan tâm đến hắn không phải hoàng thất.
Mà là nàng ta, Cao Gia Di.
“Há có thể khoanh tay đứng nhìn, bỏ mặc không lo?”
Trần Bình bừng tỉnh, nắm lấy tay Cao Gia Di, nói: “Trước kia là Trần Bình lỗ mãng, phụ lòng Công chúa.”
Hai má Cao Gia Di khẽ ửng đỏ, lộ ra nét thẹn thùng e ấp của nữ nhi.
“Giờ Ung vương hiểu ra cũng chưa muộn.”
Dứt lời, nàng ta ra lệnh cho đám người giúp đạo sĩ bố trí pháp trường, ra dáng nữ chủ nhân hiển hách. Chẳng mấy chốc, tấm màn trắng phủ kín An Dương, tựa như lớp tuyết dày nặng, che giấu mùi m.á.u tanh tàn sát khắp thành.
Trần Bình men theo từng ngọn trường minh đăng, bước đến trước t.h.i t.h.ể của Chu phó tướng. Tay Chu phó tướng nắm chặt, như thể có thứ gì đó khiến hắn dù c.h.ế.t vẫn không thể buông. Trần Bình cúi người, đưa ngón tay chen vào giữa bàn tay cứng đờ ấy.
Bất chợt, tim hắn chấn động dữ dội. Hắn không dám tin, cố xác nhận lại thứ mà Chu phó tướng đang cố nắm chặt. Ngay khoảnh khắc đó, nước mắt đã dâng lên nơi khóe mắt hắn.
Thứ trong tay Chu phó tướng là Quỳ Bách Hợp, là loại pháo hoa chỉ đốt lên khi giành chiến thắng!
Thì ra bọn họ đã thắng!!!
Vậy còn A Niệm?!
Vậy còn A Niệm…
Trái tim đang phấn khởi của Trần Bình lập tức trầm xuống. Hắn vội vàng đứng bật dậy, nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh từng thi thể. Hắn đang hoảng hốt, đang sợ hãi.
Sợ rằng A Niệm của hắn… cũng đã chết!
“Ung Vương?”
Giọng của Cao Gia Di vang lên từ phía sau, như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, dập tắt ngọn lửa điên cuồng đang bùng lên trong lòng Trần Bình. Hắn cố ghìm chặt đôi tay đang run rẩy của mình. Trong lòng thầm cảnh cáo, dù có hận, dù có đau, cũng phải lấy đại cục làm trọng!
Hắn mở miệng, giọng nói bình tĩnh đến lạ: “Không có gì.”
“Chỉ là vừa rồi trông thấy phó tướng của ta. Hắn đã theo ta rất lâu, trung thành tận tụy.”
“Hắn c.h.ế.t rồi, ta nhất thời không nỡ nhìn.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Mặt trời lặn dần, ánh chiều đỏ như m.á.u trải rộng, cuồn cuộn dâng trào giữa hắn và Cao Gia Di. Nhìn dung mạo mỹ lệ của nàng ta, nhìn chiếc cổ thon dài kia, Trần Bình thầm nghĩ, sớm muộn gì cũng phải vặn nó xuống, tặng cho A Niệm làm cầu đá!
35.
Nửa đêm, Trần Bình đang chuẩn bị đến bãi tha ma tìm t.h.i t.h.ể của Thường Niệm. Hắn lặng lẽ tránh né ánh mắt người khác, trèo qua tường rời khỏi cung điện của Ung Vương. Chẳng ngờ vừa ra đến con hẻm vắng đã bắt gặp lão đạo sĩ ban ngày còn ra vẻ huyền bí giờ lại đang lén lút rắc thứ gì đó lên từng thi thể.
Lão đạo sĩ có vẻ rất sợ hãi, mặt mày nhăn nhó, vừa đi vừa lầm bầm điều gì nghe không rõ.
Trần Bình lặng lẽ theo sau. Lão đạo càng đi càng xa, cứ thế đi về hướng bắc rời khỏi thành An Dương, tiến vào bãi tha ma nơi ngoại ô. Đứng ngoài hố chôn, ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên, lão đạo sĩ khẽ nôn khan mấy tiếng.
Ngay sau đó, lão xắn tay áo lên, như hạ quyết tâm thật lớn, nhảy thẳng xuống hố. Lão bước từng bước khó khăn đến giữa hố, nơi t.h.i t.h.ể đã chất cao hơn đầu người.
Lão niệm chú gì đó. Sau đó, bắt đầu cúi người lật từng t.h.i t.h.ể vứt sang bên cạnh. Dần dần, khu vực đó gần như bị san phẳng, lão đạo sĩ mới dừng tay. Thở phào một hơi, lão định lấy túi vải bên hông ra, đổ toàn bộ thứ bên trong lên t.h.i t.h.ể trước mặt. Chợt cảm giác cổ mình lạnh toát.
Cúi đầu nhìn xuống, một thanh trường kiếm đã kề sát vào yết hầu. Lão đạo sĩ đổ mồ hôi lạnh, mạnh miệng quát:
"Ngươi... là ai?! Ta là quốc sư nước Ly, g.i.ế.c ta, ngươi cũng không thoát khỏi cái c.h.ế.t đâu!"
Trần Bình nhìn chằm chằm vào t.h.i t.h.ể m.á.u thịt bầy nhầy kia, chỉ cảm thấy lòng mình lạnh ngắt. Hắn cắn chặt răng, giọng nói vẫn còn run rẩy:
"Nàng... là ai?"
"Ung Vương?!"
Lão đạo sĩ hoảng hốt thất sắc. Trần Bình không đáp, chỉ siết chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm lập tức cắt sâu vào da thịt.
"Ta hỏi ngươi, nàng là ai?!"
Lão đạo sĩ đau đến run rẩy, lắp bắp nói:
"Là... Là Ung Vương hậu!"
"Choang!"
Trường kiếm rơi khỏi tay Trần Bình. Như thể tất cả sức lực đều bị rút cạn, hắn lảo đảo ngã ngồi xuống đất. Đôi mắt hắn mở trừng trừng, nhìn chằm chằm vào t.h.i t.h.ể ấy, hít thở dồn dập. Vạn tiễn xuyên tim, thương tích chồng chất.