Niệm Niệm Tương Bình - Thẩm Mộc

Chương 27

"Vậy ta hỏi ngươi…"

Trần Bình lạnh lùng cắt ngang.

"Khi còn trong cung, ngươi đã bao giờ thiếu ăn thiếu mặc chưa?"

Cao Giai Nghi lặng thinh. Trần Bình tiếp tục:

"Ngươi ăn gạo cống phẩm, mặc gấm vóc thêu hoa. Nhưng ngươi có biết ngoài kia dân chúng sống thế nào không?"

"Người c.h.ế.t đói đầy đường, cha mẹ ăn thịt con để sinh tồn, chẳng khác nào địa ngục trần gian!"

"Còn ngươi, hưởng thụ tất cả, không những chẳng biết ơn những bách tính đã cung phụng mình, mà còn vung đao c.h.é.m g.i.ế.c bọn họ!"

"Cao Gia Di, ngươi lấy tư cách gì?!"

"Ngươi oán hận hoàng huynh ngươi, trách hắn không xem ngươi là con người."

"Nhưng ngươi thì sao?"

"Ngươi coi dân chúng như cỏ rác, giẫm đạp lên họ để leo lên cao. Ngươi và hắn, có gì khác nhau?!"

"Không…!"

Cao Gia Di tuyệt vọng lắc đầu, gào lên:

"Ta không giống hắn!"

"Trần Bình!"

Cao Gia Di ôm mặt, giọng nghẹn lại:

"Ngươi nói đi, nói ta không giống hắn..."

"Ta sắp c.h.ế.t rồi, cầu xin ngươi, đừng tàn nhẫn với ta như vậy."

"Thế còn ta? Còn A Niệm? Còn mười vạn oan hồn của thành An Dương thì sao?"

"Bọn họ đến giờ còn chưa thể siêu sinh!"

"Cao Gia Di."

Trần Bình xoay người, không thèm nhìn nàng ta nữa.

"Thiện ác có báo."

"Cầu cho ngươi…"

"Chịu hết mọi đau khổ, mãi mãi không thể siêu sinh."

39.

Năm thứ tư dưới sự cai trị của Trần Bình, lão đạo rốt cuộc cũng tìm ra cách siêu độ mười vạn vong linh ở thành An Dương. Thế nhưng lão đứng trên đài quan tinh thật lâu, lại chậm chạp không sai đồng tử đi bẩm báo. Nhìn phong ấn sắp bị vong hồn công phá, lão đạo bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Thôi vậy, tất cả đều là số mệnh!"

Nói rồi, lão vung tay áo, hóa thành làn khói xanh, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Trần Bình.

"…Bệ hạ."

Lão đạo hít sâu một hơi, chậm rãi mở lời: "Ta đã tìm ra cách siêu độ vong hồn rồi."

"Xem ra không phải cách gì hay ho lắm."

Trần Bình chống cằm, mỉm cười nhìn vẻ mặt nhăn nhó của lão đạo.

"Nói đi." Hắn hờ hững cất giọng, "Muốn ta làm gì?"

Bắt gặp đôi mắt vương đầy mỏi mệt của hắn, lão đạo không đành lòng, quay đầu đi chỗ khác.

Lắp bắp nói: "Cần… cần bệ hạ lấy mạng mình ra hiến tế."

"Cổ tịch ghi lại, chỉ có người mang thiên mệnh, gánh vác đại khí vận như bệ hạ, mới có thể khiến trời xanh động lòng, mở ra đường luân hồi, siêu độ vong hồn."

"Vậy sao."

Trần Bình nét mặt bình lặng, tựa như chỉ vừa nghe một chuyện bình thường không đáng bận tâm.

"Thế có thể để ta dặn dò mọi chuyện xong xuôi rồi mới đi hiến tế không?"

"Còn kịp không?"

"Bệ hạ," lão đạo nhíu mày, "Ngài có nghe rõ ta vừa nói gì không?"

"Muốn lấy mạng của ngài đấy!"

"Ta nghe rõ rồi." Trần Bình khoát tay, ý bảo lão đừng kích động.

"Ta thấy vậy cũng tốt, có thể cứu con dân của ta, ta rất vui."

"Hơn nữa…"

Trần Bình cong khóe môi, rõ ràng đang cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bi thương khôn cùng.

"Ta đã quá mệt mỏi rồi."

"Ta muốn… nghỉ ngơi một chút."

Lão đạo ngẩn người, sau đó quay lưng rời đi.

Bờ vai lão khẽ run lên, phất tay ra hiệu: "Ta biết rồi."

Bốn tháng sau, Trần Bình lần lượt bàn giao mọi chuyện cho người kế vị mà hắn đã chọn. Người này tên là Liễu Tân Nguyên, xuất thân từ gia đình quan lại. Vào một ngày đông rét buốt, khi đang giành giật thức ăn với lũ chó hoang thì bị Trần Bình bắt gặp. Khi ấy, Liễu Tân Nguyên hai tay ôm hai cái bánh bao nóng hổi, hỏi Trần Bình vì sao lại giúp mình.

Trần Bình bảo là vì muốn kéo hắn một tay. Nhưng thực ra, hắn chỉ muốn kéo một tay của Thường Niệm năm xưa. Chỉ mong khi hồi tưởng lại những ngày tháng ấy, bọn họ sẽ không còn cảm thấy quá đỗi đắng cay.

Liễu Tân Nguyên quả nhiên là con cháu nhà nho, đầu óc lanh lợi, tính tình cũng lương thiện. Ở thời đại quốc thái dân an, sông núi yên bình này, hắn chắc chắn sẽ trở thành một vị minh quân. Chỉ là đọc sách nhiều quá, đầu óc cũng có phần cứng nhắc.

Đến chuyện ghi chép về Thường Niệm sau khi nàng mất, vì có lòng tốt, hắn hỏi Trần Bình có nên xóa đi chuyện nàng từng làm kỹ nữ hay không.

"Tại sao phải xóa đi?"

"…Cái này." Liễu Tân Nguyên lúng túng.

"Chuyện làm kỹ nữ không có gì đáng xấu hổ."

"Nàng không trộm không cướp, một nữ tử yếu đuối dựa vào chính mình, bán tiếng cười, bán thân xác để sống qua loạn thế, không hề thua kém bất kỳ ai, trái lại còn đáng được tán thưởng."

"Hơn nữa…"

Trần Bình dịu dàng mỉm cười, ánh mắt chứa chan quyến luyến.

"Điều ta yêu không phải là sự trong sạch của nàng."

"Ta yêu chính con người nàng."

"Cứ ghi lại theo sự thật là được rồi." Hắn đặt bút xuống, ném về phía Liễu Tân Nguyên.

"Phải rồi!"

Trần Bình gọi hắn lại, nửa đùa nửa thật: "Còn chuyện ta yêu nàng, có thể không cần quá thật đâu, có thể viết được nhiều thì cứ viết thật nhiều vào!"

Xử lý mọi chuyện xong xuôi, Trần Bình cùng lão đạo trở lại thành An Dương. Trên bầu trời thành An Dương, mây đen dày đặc, bao trùm cả tòa thành một thứ khí tức quỷ dị. Binh sĩ đóng quân ở đó chỉ dám dựng lều ngoài cửa thành, không ai dám đặt chân vào.

Lão đạo vung tay áo, cổng thành chậm rãi mở ra.

Dưới cơn gió âm u cuộn xoáy, từng đợt rét lạnh len lỏi vào xương sống. Lão đạo sĩ đưa cho Trần Bình một xấp bùa, căn dặn hắn dán lên từng nhà từng hộ. Từ chạng vạng tối đến tận hừng đông, đôi chân hắn đã rách toạc, m.á.u tươi nhuộm đỏ từng bước đi. Nhưng Trần Bình vẫn nghiến răng chịu đựng, kiên trì dán tấm bùa cuối cùng lên cổng chính của phủ Ung Vương.

Chỉ trong khoảnh khắc, một trận pháp đỏ rực bùng lên, chiếu sáng cả màn đêm. Từ trong sâu thẳm, văng vẳng tiếng ai oán của vô số oan hồn. Trần Bình bất ngờ bị một lực hút mãnh liệt kéo về trung tâm thành trì, nơi lão đạo sĩ đang cầm pháp ấn, miệng lẩm bẩm chú ngữ.

"Bệ hạ!"

"Ta đã chuẩn bị xong rồi."

Hắn cúi xuống, nhìn vào vòng xoáy đỏ thẫm bên dưới. Nơi đó… là bách tính của hắn. Hắn không có gì để sợ hãi. Càng không có gì để lùi bước.

Lão đạo sĩ nặng nề gật đầu, những giọt lệ nóng hổi dâng lóe lên khoé mắt, hai tay kết ấn. Ngay lập tức, vô số xúc tu đỏ rực vươn ra, siết chặt lấy thân thể Trần Bình, lôi hắn vào vòng xoáy. Bên trong một mảnh huyết sắc, hắn rơi xuống với tốc độ chóng mặt.

Từng bóng người lướt qua. Hắn muốn nhìn rõ, nhưng có thứ gì đó đang xé nát thân thể hắn, khiến hắn đau đớn đến mức không thể mở mắt. Rất nhanh, thân xác hắn nát vụn, tan biến vào vòng xoáy đỏ. Chỉ còn lại linh hồn vẫn tiếp tục rơi xuống.

Ngay lúc hắn sắp thần hồn câu diệt.

Một, hai, ba... vô số luồng sáng trắng xuyên qua vòng xoáy, kéo hắn lên.

"May mà vẫn kịp!"

Hắc Vô Thường vỗ n.g.ự.c thở phào, cảm thán: "Bằng không nha đầu Thường Niệm kia chắc chắn sẽ mắng c.h.ế.t ta."

Nói rồi, hắn cúi xuống nhìn vào vòng xoáy, nghi hoặc hỏi: "Lão Bạch, sao Trần Bình vẫn chưa lên?"

Bạch Vô Thường mặt mày âm trầm.

"Cấm thuật này dính líu đến quốc vận thiên đạo, sức mạnh của Tam Sinh Thạch không đủ để kéo hắn lên."

"Sợ rằng… chúng ta phải ra tay giúp một phen."

"Ơ! Trước đó không phải ngươi nói không nhúng tay vào chuyện nhân gian à?"

Hắc Vô Thường chỉ vào hắn, cười đầy trêu chọc.

Bạch Vô Thường mặt không cảm xúc: "Nhanh lên!"

"Được được." Hắc Vô Thường ra tay kết ấn, cười hì hì: "Vậy nói trước nhé, chuyện này là ngươi khơi mào, sau này dưới Địa phủ có trách phạt, nhớ che chở ta mấy nhát đấy!"

"Ngươi nữa!" Hắc Vô Thường đá lão đạo sĩ một cước, "Còn không mau giúp một tay!"

Dưới sự gia trì linh lực của ba người, Trần Bình dần dần được kéo lên.

"Còn một chút nữa thôi…!"

Bạch Vô Thường mồ hôi túa ra, cánh tay run rẩy.

"Không ổn rồi! Lão Bạch, ta thật sự không chống đỡ nổi nữa!"

Linh lực trong lòng bàn tay Hắc Vô Thường nhạt dần, gần như không còn màu sắc. Lão đạo sĩ càng không chịu nổi, trực tiếp hộc máu, ngã gục xuống đất. Nhìn thấy Trần Bình sắp được kéo lên, Bạch Vô Thường lo lắng cực độ. Hắn nhìn quanh bốn phía, lần đầu tiên thấu hiểu giấc mộng "thần binh thiên giáng" của phàm nhân.

"Vương thượng."

"Vương thượng!"

"Vương thượng…"

Trong cơn mơ hồ, Trần Bình nghe thấy vô số thanh âm vang lên. Hắn mở mắt, nhìn thấy bách tính An Dương đang mỉm cười vẫy tay với hắn.

"Chúng ta đến để cáo biệt Vương thượng."

Dân chúng An Dương tiến lên, hàng vạn bàn tay cùng nhau nâng hắn lên cao.

"Luân hồi đạo đã mở, Vương thượng, chúng ta…"

Khoảnh khắc vòng xoáy tan biến, trong phút chốc bị đẩy lên, Trần Bình nghe thấy bọn họ nói:

"Hẹn kiếp sau gặp lại!"

40.

"Tiểu thư, tiểu thư! Trần tướng quân lại cho người đưa cái gì tới vậy?"

"Hắn tặng ta hộp phấn má hồng mới ra của Vĩnh Phương Các."

"Hắn còn nói tối nay sẽ dẫn ta đi ăn hoành thánh ở quầy hàng của Vương Nhị Nha bên phố Tây."

"Phải rồi, hắn còn hứa cùng ta đi nghe hí kịch ba ngày ba đêm."

"Ta thật sự…"

"Rất muốn mau chóng gả cho hắn!"

Bình Luận (0)
Comment