Niệm Niệm Tương Bình - Thẩm Mộc

Chương 7

“Ta là kỹ nữ.”

Lớp sa mỏng che hờ trên vai trượt xuống, lộ ra những dấu vết ái ân chằng chịt. Ta không hề né tránh, thản nhiên để lộ, ánh mắt không né không tránh nhìn về phía hắn, tiếp tục nói:

“Người người giẫm đạp, ai ai cũng đứng trên đầu ta.”

 

“Nhưng ta sống đến hôm nay, cũng đã chịu đủ mọi đau khổ, khóc đến khô cạn nước mắt!”

 

“Hồi nhỏ, nhà tan cửa nát, phải tranh giành thức ăn với chó hoang! Sau đó, trôi dạt khắp nơi, bị bán vào kỹ viện, mất đi danh tiết của nữ nhân. Chàng tưởng ta cam lòng sao?!”

“Ta không uất ức sao?! Ta cũng từng là con gái nhà lành kia mà!”

Trong giọng nói không kìm được mà thêm vài phần uất hận:

 

“Nếu nói uất ức, ta còn uất ức hơn bất cứ ai!”

 

“Nhưng ta phải sống! Phải liều mạng mà sống!”

“Cha mẹ ta dành lại miếng ăn cuối cùng cho ta không phải để ta sống mà tự oán than!”

 

“Ta khó khăn lắm mới leo được đến vị trí này, chàng là ai chứ! Dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ từ bỏ tất cả để theo chàng, chấp nhận một tương lai không lối thoát?!”

“Ta, Thường Niệm…”

Ta đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định, giọng nói dứt khoát.

“Nếu phải sống, thì chỉ có thể sống tốt hơn.”

 

“Nếu chàng không thể cho ta điều đó, vậy thì đừng hại ta!”

Dứt lời, căn phòng lại chìm vào yên lặng. Ta ấn nhẹ đầu ngón tay đang hơi tê dại, trong lòng hối hận. Đây không phải thái độ một kỹ nữ nên có khi đối diện với khách làng chơi. Theo lẽ thường, ta nên thuận theo hắn, nói vài lời mềm mỏng, vờ như bất đắc dĩ, dỗ hắn lưu lại nhiều vàng bạc hơn mới phải.

Nhưng lúc này không hiểu sao, đối diện với Trần Bình, ta lại không thể kìm được cơn tức trong lòng. Có lẽ là vì thất vọng. Nếu hắn có thể cho ta một câu trả lời tốt hơn thì trái tim vốn đã bắt đầu tan chảy của ta, biết đâu sẽ vì hắn mà phá băng, vì hắn mà rung động.

Nhưng ta lập tức nghĩ lại.

Trần Bình sắp đi rồi, chuyện này có gì quan trọng chứ!

Ngay tức khắc, ta thẳng lưng. Ngẩng đầu lên, ta chuẩn bị đối diện với cơn giận dữ của hắn. Dù sao thì, có người đàn ông nào chịu nổi việc bị đ.â.m thẳng vào tim mấy câu như thế?

Nhưng Trần Bình chịu được.Hắn như một cây cọc gỗ chẳng biết đau, chỉ lặng lẽ đứng yên ở đó.

“Thì ra là vậy à…”

Trần Bình thì thào như đang suy ngẫm điều gì, “Là ta sai rồi.”

Ta ngẩn người. Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của ta, Trần Bình nói:

 

“Là ta ngốc, nghĩ quá ít.”

 

“Vậy, đợi đến khi ta có thể cho nàng một cuộc sống tốt hơn, nàng có thể theo ta không?”

Giọng hắn nhẹ nhàng, như lời dỗ dành, lại như lời cầu khẩn. Cổ họng ta nghẹn lại, chua xót vô cùng. Nhìn vào đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch của hắn, chưa kịp suy nghĩ vạn lần, lời đã bật ra trước:

“Được.”

12.

Trần Bình vừa đi là hai năm trời. Ta vẫn tiếp khách như thường lệ. Chỉ là đôi khi, qua dòng người tấp nập qua lại, thấp thoáng đâu đó, ta sẽ nhìn thấy bóng dáng tên lính mới ngốc nghếch, ánh mắt ngây ngô, so với việc ra chiến trường còn căng thẳng hơn khi đối mặt với cảnh hoa đỏ liễu xanh.

Ta không kìm được mà cười khổ, lắc đầu. Chê người ta ngốc, sao chính mình cũng ngốc nghếch như vậy!

Trần Bình, một cái tên bình phàm chẳng có gì nổi bật. Ta còn hy vọng hắn có thể tạo nên kỳ tích gì đây?! Nhưng hắn đã thực sự làm được.

Vào một ngày hè. Trần Bình lại một lần nữa xông vào thế giới của ta, mang đến cho cuộc sống lặp đi lặp lại này một sự thay đổi long trời lở đất.

Khi ấy, tiếng hét chói tai của Hồng Tiêu vang khắp Xuân Mãn Viên. Không đợi ai lên tiếng mắng mỏ, nàng đã vội vã kéo tay ta, hớt hải chạy ra cửa lớn của Xuân Mãn Viên.

"A Niệm, ngươi... ngươi xem ai tới này?!"

Hồng Tiêu thở không ra hơi, nhưng trong lời nói lại không giấu được vẻ hưng phấn.

"Ai?"

Ta vô thức ngẩng mắt.

Người trước mặt cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, áo bào trắng, giáp bạc lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời chói chang, hiên ngang oai phong, tựa như thần tiên giáng trần. Trong khoảnh khắc, đồng tử ta co rút lại.

Trần Bình!!!

"A Niệm!"

Trần Bình xoay người xuống ngựa, gương mặt cứng cỏi trải qua gió sương, đao kiếm mài giũa chợt trở nên dịu dàng khi nhìn ta. Hắn vội vã tiến lên, nhưng khi còn cách ta hai ba bước, lại cứng rắn dừng lại.

"A Niệm, hiện giờ ta là Trung lang tướng rồi."

Trần Bình căng thẳng vò nhẹ đầu ngón tay, "Ta có bổng lộc, còn mua được nhà, ta có thể cho nàng cuộc sống tốt hơn bây giờ."

"Vậy thì sao?"

Kiềm nén xúc động, ta cố gắng khiến giọng mình nghe thật bình tĩnh.

"Vậy..."

Trần Bình nuốt khan, trong mắt bùng lên ánh sáng rực rỡ giống như đêm đó hai năm trước, thậm chí còn mãnh liệt hơn.

"Vậy nàng có thể gả cho ta không!"

"Ta thật sự, thật sự rất muốn cưới nàng!"

Thình thịch!

Giọng của Trần Bình rất lớn, như tiếng chuông đồng đánh vào trái tim ta vốn đã nhảy nhót không yên.

Từng hồi, từng hồi. Không kìm chế được, tim ta đập thình thịch.

Ta nghe thấy giọng nói của chính mình hỏi: "... Cưới?"

Không phải chuộc, mà là cưới.

"Trần Bình, chàng... chàng muốn cưới ta?!"

"Đúng." Trần Bình gật đầu, "Ta muốn cưới nàng."

Hắn bước lên một bước, đưa tay về phía ta.

"Thường Niệm, nàng có nguyện ý gả cho ta không?"

Nhìn bàn tay thô ráp đầy vết chai sần này, lý trí của ta dần dần trở lại. Ta chưa bao giờ ghét bỏ thân phận của mình. Nhưng tình yêu của Trần Bình quá đỗi nồng nhiệt và to lớn, đến mức ta luôn muốn dùng thứ tốt nhất để xứng với hắn. Mà ta lại lặn ngụp trong bùn lầy, chật vật cầu sinh bao năm qua. Toàn thân nhơ bẩn, dù có tốt thế nào cũng là thấp hèn.

Ta cúi đầu, khó khăn mở lời: "Nhưng ta không phải nữ tử nhà lành nữa."

"Vừa hay!"

Giọng Trần Bình hơi cao, chẳng thèm để tâm đến lời ong tiếng ve xung quanh, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt ta.

"Ta cũng không phải người đứng đắn gì!"

"Trần Bình, chàng phải nghĩ kỹ..."

Nghĩ kỹ, cưới ta sẽ rơi vào cảnh ngộ ra sao. Bất kể sau này hắn có công lao hiển hách thế nào, vẫn sẽ có kẻ bám theo sau lưng chỉ trỏ, đ.â.m chọc hắn. Nói hắn hồ đồ, không lấy con gái nhà lành, lại đi cưới một kỹ nữ ô uế về làm chính thê. Những lời châm chọc chế giễu ấy sẽ theo Trần Bình cả đời. Có lẽ, còn trở thành trò cười cho đến tận đời sau.

"Ta nghĩ kỹ rồi!" Trần Bình giành nói trước, "Ta sớm đã nghĩ kỹ rồi!"

"Ta không chỉ nghĩ kỹ! Ta còn nghĩ rất đẹp, rất tốt!"

Trần Bình không sợ hãi gì, quét mắt nhìn đám đông. Ngay sau đó, ánh mắt hắn lại rơi xuống người ta.

"Thường Niệm."

Trần Bình chăm chú nhìn ta, từng câu từng chữ đều trang trọng.

"Ta thật sự nghĩ kỹ rồi, đã nghĩ suốt hai năm ba tháng lẻ hai ngày."

"Ta…"

Hắn vừa nói vừa tiến thêm một bước, "Nhất định phải cưới nàng."

Ta nhìn khoảng cách giữa chúng ta không ngừng thu hẹp. Cuối cùng, chỉ còn cách một bước chân. Bỗng nhiên người có thể trò chuyện cùng chó mèo cũng không ngại  như ta đột nhiên lại cảm thấy cổ họng khô khốc, tim đập dồn dập.

Ta luống cuống ngẩng đầu, không ngừng đảo mắt.

Bình Luận (0)
Comment