Niệm Tiên Quyết

Chương 29

Bách Hương Lâu, tại khuê phòng của Bạch Cổ Hi.

Sau khi Bá Thiên Vũ rời đi, Bách Cổ Hi đã thay một bộ trang phục màu tím huyền bí, ôm trọn thân hình mềm mại, yêu xà của nàng. Nàng ngồi trước gương, tay búi tóc lên cao thành cục vì theo chiếu lệ của Bạch gia, nữ nhi có chồng phải làm như vậy, đó là truyền thống.

Lúc này, bờ môi đỏ như máu của nàng chợt nhoẽn lên một nụ cười tà mị, ánh mắt sâu lắng một màu xanh biếc tỏa ra sự thần bí, mưu mô, xảo quyệt nhưng cũng cực kỳ hấp dẫn, quyến rũ chúng sinh. Hoàn toàn khác xa so với hình tượng con mèo nhỏ đáng thương, hơi tí là nũng nĩu, khóc lóc, yếu đuối cực kỳ khi nãy của nàng.

Nàng giờ đây như là một con người khác, một thiếu nữ chững trạc, trưởng thành hơn và đầy ma mị những tính toán khó lường.

Cốc cốc!

Vài tiếng gõ phòng cửa vang lên, nàng liền cất giọng ma hoa âm, nói.

- Vào đi.

Cửa phòng mở ra, ba người không rõ là bao nhiêu tuổi, chỉ biết tất cả đều là nam và đeo mặt nạ đi vào.

Người đeo mặt nạ dữ dằn, ánh mắt được điêu khắc tựa như mắt quỷ đứng ở bên trái, dường như đã không thể nhịn được sự khó hiểu trong lòng, nói ngay với Bạch Cổ Hi.

- Thật lòng ta đây không thể tài nào hiểu được thưa thiếu chủ. Tại sao người lại lựa chọn tên phế vật đó làm phu quân tương lai, trong khi rõ ràng bên ngoài kia có hàng hà vô số người có thiên phú hơn hắn, mạnh hơn hắn, gia cảnh cũng khủng bố hơn hắn gấp trăm lần lại bị thiếu chủ lạnh lùng bỏ qua?

Bên cạnh hắn, người đeo mặt nạ khắc họa sự thống khổ, cũng lên tiếng già nua.

- Thiếu chủ, ta cũng giống Hà Lai, vô cùng khó hiểu chuyện này. Khi vừa tròn 15 tuổi, người từ chối lời cầu thân của Thập tam hoàng tử, người có thiên phú mạnh nhất hoàng tộc, được cho là sẽ kế vị ngôi đế hoàng Nam Thiên quốc trong tương lai, khiến cha người tức đến xì khói. Nửa năm trước, người lại khước từ đệ nhất thiên tài Nam Thiên quốc, 15 tuổi đột phá Khai Lực cảnh, làm mẹ người khóc ba ngày, ba đêm. Ba tháng trước, người tiếp tục lắc đầu đầy lạnh nhạt với tuyệt thế thiên tài của Lăng Diêu Tông, dẫn đến việc lão gia chủ phải nôn máu ngất xỉu vì sợ Lăng Diêu Tông sẽ tìm đến mà diệt tộc Bạch gia. Nhưng mà bây giờ tại sao người lại đi yêu một tên phế vật, phế nhân, tư chất thấp kém chỉ sau vài ba lần gặp ở cái trấn nhỏ yếu tựa hạt cát này, thậm chí còn đã… còn đã… trao thân cho hắn!

- Chuyện này nếu để cha, mẹ người và lão gia chủ biết được thì… ài! Sợ rằng hắn và cả Bá gia của hắn đều sẽ biến mất khỏi bản đồ Nam Thiên quốc chỉ sau một đêm.

Tiếp đến, người đeo mặt nạ già nua, mệt mỏi cũng… à nhầm, không, người này im ru hà, nào có mở miệng đâu chớ.

Bạch Cổ Hi im lặng, nàng sau khi búi đầu xong, làm lộ ra chiếc cổ xinh đẹp, trắng ngần từng tất da thì liền tháo chiếc mặt nạ da xuống, để lộ ra chân diện mạo thật của nàng với một sắc đẹp hoàn mỹ vô khuyết, nhất là đôi mắt phượng lộng lẫy, uy nghiêm đến sắc bén tựa như bậc mẫu nghi thiên hạ đó, một sắc đẹp tuy khác loại so với sự thiện lương, thánh khiết của Bá Tiên Tiên nhưng hoàn toàn sánh ngang, thậm chí là đã nhỉnh hơn một chút.

Nàng lạnh lẽo ra lệnh cho người đeo mặt nạ già nua.

- Ưng thúc, tát chúng!

- Phụt!

- Phụt!

Nàng vừa dứt lời thì chỉ thấy hai thân ảnh, một mang mặt nạ quỷ, một mặt nạ thống khổ vừa mới lên tiếng đã lập tức nôn máu, mặt nạ vỡ nát, thân thể bay thẳng đến vách phòng mà va chạm nhưng lại bị một loại lực lượng gì đó giữ lại, khiến họ không thể mạnh mẽ phá toái vách phòng, bay thẳng ra ngoài đường.

Bạch Cổ Hi không quay mặt, đôi mắt phượng chấp chứa đầy hàn khí thông qua gương nhìn một vị trung niên trông khoảng 46 tuổi và một lão giả cỡ 72 tuổi đang ôm gương mặt máu, lạnh lùng nói.

- Không cho phép hai con chó các ngươi gọi chàng ấy là phế vật. Chỉ cần để ta nghe được một lần nữa, các ngươi phải chết!

- Xin thiếu chủ thứ tội!

Hai người, vị trung niên và lão giả nôn máu, lập tức nhịn đau, khẩn cấp quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của Bạch Cổ Hi trong lo sợ.

- Lần sau chúng ta không dám, tuyệt đối không lặp lại!

Họ có lẽ là cường giả Khai Lực cảnh đầy mạnh mẽ, một tay có thể nhẹ nhàng giết chết Bạch Cổ Hi như một con kiến, nhưng mà xét cho cùng thì họ cũng chỉ là chó của Bạch gia, làm việc cho Bạch gia. Còn Bạch Cổ Hi lại là hạt ngọc quý của Bạch gia, được Bạch gia nuông chiều, yêu thương không chỉ vì thiên phú ưu việt của nàng, mà còn là vì tài năng mưu lược, tinh toán kinh người của nàng.

Do vậy họ không thể, vô vọng đắc tội với nàng nếu muốn sống và nếu muốn gia đình còn nguyên vẹn.

Bạch Cổ Hi lạnh giọng.

- Sự bất phàm của chàng ấy, những kẻ thấp kém như các ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ thấy được.

- Cút ra ngoài!

- Vâng, xin lỗi thiếu chủ.

Cả hai người lập tức đồng thanh, sau đó liền lủi thủi ra khỏi phòng của Bạch Cổ Hi.

Cạch!

Đợi khi cửa phòng đóng kín lại, Bạch Cổ Hi mới nhẹ nhàng xoay người. Nàng bắt chéo hai chân, nhìn “Ưng thúc” là người mang mặt nạ già nua, mệt mỏi. Đôi mắt nàng thoáng dịu xuống, hỏi.

- Ưng thúc, thúc là người theo ta từ nhỏ cho đến lớn. Vậy thúc cho rằng, lựa chọn của ta là đúng hay đã sai?

Ưng thúc, một cường giả Linh Nhân cảnh cực kỳ khủng bố khẽ khom người, trịnh trọng nói ra suy nghĩ của mình.

- Lựa chọn của thiếu chủ, một người giả cả lại lỗ mãng như ta làm sao có thể thấu huyền cơ bên trong, cũng nào có quyền để được phán xét đúng, sai.

- Bất quá dựa vào kinh nghiệm nhìn người hơn 300 năm của ta, người mà thiếu chủ chọn đúng là có điểm bất phàm mà người bình thường khó có thể sánh.

Sau đó Ưng thúc giảng giải.

- Nói về hình thể. Người này 15 tuổi xuân, gương mặt xem như cũng thuộc dạng không xấu, dáng người cao lớn, cứng rắn vượt lẽ thường. Nhìn chung, hắn là một nam nhân không tệ.

- Tuy nhiên có một điểm bất thường ở đây, đó là khi nhìn hắn, nhất là bóng lưng của hắn, ta có đôi khi mơ hồ thấy được bóng dáng của một con vật nào đó đang đứng đằng sau hắn hoặc dung nhập vào người hắn. Tạo cho hắn một loại hình ảnh cực kỳ uy nghiêm, dữ tợn và vô cùng khát máu. Người đụng, chỉ có con đường chết.

- Mà cũng có lẽ là do ta già rồi, nên mắt bị hoa thôi.

Nghe vậy, Bạch Cổ Hi vội lắc đầu, nói.

- Không, Ưng thúc không hoa mắt đâu. Bởi ta cũng thấy như thúc khi nhìn vào bóng lưng của chàng ấy. Chỉ là ta không rõ con vật kia là con vật gì.

Ưng thúc nói.

- Nếu thiếu chủ đã xác minh như vậy thì dĩ nhiên, đây là một điểm bất phàm ở hắn mà lão già ta thấy. Còn con vật kia, ta cũng không rõ, nhưng khẳng định nó không phải là Long.

Ưng thúc lại tiếp tục.

- Điểm bất phàm thứ hai ở hắn mà ta thấy, là tu vi. Mới bảy ngày trước, khi thiếu chủ và hắn gặp nhau lần thứ ba, ta thấy hắn chẳng có một chút tu vi nào cả, nhưng chỉ vừa mới đây thôi, khi hắn vừa rời khỏi phòng, ta đã thấy hắn có tu vi Ngưng Lực cảnh tầng 1. Quá là khó hiểu, bất thường nhưng cũng đầy dị thường.

- Hử???

Vừa nghe đến việc Bá Thiên Vũ có tu vi Ngưng Lực cảnh tầng 1, Bạch Cổ Hi lập tức lộ vẻ giật mình khó tin, chẳng phải chàng ấy chỉ có tu vi Luyện Khí cảnh tầng 10 viên mãn?

Nàng vội hỏi.

- Ưng thúc thật sự cảm nhận được chàng có tu vi Ngưng Lực cảnh tầng 1 chứ không phải Luyện Khí tầng 10 viên mãn?

Ưng thúc vội cười, đáp.

- Thiếu chủ sao lại đùa ta rồi, giữa Luyện Khí và Ngưng Lực có cách biệt sức mạnh rất lớn, một Linh Nhân cảnh như ta làm sao lại không phân biệt được chứ. Hắn đúng là có tu vi Ngưng Lực cảnh tầng 1 thưa thiếu chủ.

Một lời này của Ưng thúc hoàn toàn khiến Bạch Cổ Hi ngẩn người.

“Chiếc… chiếc lược đo tu vi của ta đã hư?”

Nàng tự hỏi bản thân như vậy. Nhưng tất nhiên thì chiếc lược của nàng làm đếu gì hỏng, chỉ là tại con chó Bá Thiên Vũ mắc dạy đã sử dụng lượng Niệm Lực vừa có được do bú, liếm nàng mà khai phá đan điền, đột phá thầm lặng ngay trên giường hoa, lúc còn ôm nàng trong vòng tay mà hỏi này, hỏi nọ.

Nhìn xem, hiện giờ không phải hắn còn đang vừa đi ngoài đường, vừa cười như một thằng điên hay sao?

- Niệm Tiên Quyết của thằng già Cự Bặc Tiên Ông quả nhiên hư cấu vãi cả liềng. Làm có tý, liếm có vài tiếng, ăn sò, hấp huyết có vài canh giờ mà được cả một kho Niệm Lực lớn ơi là lớn, vừa đủ cho việc hoàn tất khai phá đan điền, đột phá Ngưng Lực cảnh, lại còn dư giả một đống để giành về sau.

- Quả không hổ danh vị Tiên hùng mạnh, dâm tà, khốn nạn nhất Tiên Giới, là lão già mắc dạy, ôn dịch đã sáng tạo ra cái yết quyết mà bề ngoài thì sủa to vãi loằng “Chí Lớn, Làm Lớn, Lực Càng Lớn”, trong khi thật chất thì chỉ cần hôn gái, cưỡng hiếp gái, ăn nghêu, ăn sò là có thể lên cấp vù vù.

- Đúng là… đcm ông luôn, đcm Niệm nghêu, sò, vếu Quyết của ông luôn. Kẻ truyền nhân này xin bội phục sáttttt con mẹ nó đất luôn…

- Mu ha ha ha, mu ha ha ha…

- Mu ha ha ha…. Ha ha ha…
Bình Luận (0)
Comment