Niệm Tiên Quyết

Chương 90

Nam Vân Lục đứng lặng người trước câu nói có chứa hai chữ “Hồn Điện” của Liêm Chính Sỹ.

Một lúc sau, hắn cố trấn tĩnh lại tinh thần, suy nghĩ vài thứ trong đầu thì bỗng cười thầm.

“Là người đầu tiên phát hiện ra cái xác cũng không phải là chuyện tệ. Nếu ta đem cái xác này về hoàng thành, giúp phụ hoàng hiểu được, một người của Bạch gia có thù hằn với người của Hồn Điện, từ đó sớm làm ra biện pháp phòng tránh tai ương diệt quốc. Vậy thì không phải ta đã lập được đại công?”.

“Ha ha ha ha….”.

Hắn ra lệnh cho Liêm Chính Sỹ.

- Ta muốn ngươi đích thân giao cái xác này về cho phụ hoàng của ta, bảo là do ta phát hiện được.

- Điện hạ, chuyện này ta không thể làm. Nếu ta đi rồi, ai sẽ bảo vệ người?

Liêm Chính Sỹ phản đối lệnh.

Ngôi báu chi tranh, việc các thế tử ám hại lẫn nhau là chuyện không hề thiếu. Do vậy, một Linh Sư cảnh như lão không thể rời đi. Bảo vệ mạng sống của Nam Vân Lục chính là nhiệm vụ, là sứ mệnh của lão trong suốt phần đời còn lại.

Nam Vân Lục hiểu sự lo lắng của lão, hắn bình thản nói.

- Liêm lão không cần lo cho ta. Ta hiện tại chỉ vừa đột phá Khai Lực cảnh không lâu, thiên phú cũng không quá yêu nghiệt, thường ngày lại khá vô dụng nên những vị ca ca, đệ đệ khác hẳn là sẽ không muốn để tâm đến ta đâu.

Những vị thế tử khác, đa phần đều đột phá Khai Lực cảnh ở tuổi 17, 18, còn hắn thì đột phá ở tuổi 20 nên đơn nhiên là hắn phế nhất rồi. Thiên phú thấp bé như vậy, muốn ngồi lên được ngôi vị hoàng đế là chuyện khó khăn vê ka lờ nên hắn tin chắc, những vị ca ca, đệ đệ có thiên phú hơn hắn sẽ lười đối phó với hắn, chỉ tập trung vào những tên có nguy cơ hơn. Chứ không, hắn cũng không có điên mà đá đít Liêm lão đi chỗ khác để bản thân tiến gần hơn với cái chết.

Nguyên bản, hắn cũng không muốn Liêm lão đích thân đi hộ tống cái xác về hoàng thành, nhưng mà đây cơ hội của hắn, lỡ để người có tu vi yếu hơn đi rồi bị người chặn đường cướp mất thì đcm. Cho nên hắn đành phải để Liêm lão rời đi.

Với năng lực Linh Sư cảnh của Liêm lão, có lẽ chỉ sau gần một tháng thì lão sẽ quay trở lại bên cạnh hắn thôi, không việc gì đáng để lo ngại.

Thế nhưng Liêm Chính Sỹ vẫn một mực lắc đầu, bất tuân.

- Mong điện hạ thứ tội, ta không thể nghe lệnh.

Nam Vân Lục lập tức trở nên trầm mặt, tức giận nói.

- Ngươi không đi được thì cũng đừng đi bên cạnh ta nữa. Loại nô tài không biết nghe lệnh như người, bổn hoàng tử không cần.

- Cút!

Nghe được những lời này, Liêm Chính Sỹ sau giây lát ngập ngừng thì cũng chỉ đành thở dài, tuân lệnh, chuẩn bị mang cái xác về hoàng thành.

*Hoàng thành nằm trong kinh thành, là địa phận của hoàng tộc.

Còn Nam Vân Lục thì vui vẻ trong lòng, đi đến chỗ Trịnh Hiên để bắt đầu dùng thế, ép buộc Trịnh Hiên không được để lọt bất kỳ một tin tức nào liên quan về vụ án ra ngoài, nếu không sẽ gánh tử tội.

Cuộc điều tra về vụ thảm án ở con hẻm cụt, đến đây kết thúc.

Bạch gia tội nghiệp cũng vì thế mà tự dưng bị tai họa trong tương lai, khi đế hoàng Nam Thiên quốc cũng thuộc loại người “yêu dân, yêu nước”, sợ một cọng lông mèo lại khiến cả đại gia đình bị sán chó, chết hết.

Người đắc tội Hồn Điện, bị thành viên Hồn Điện giết chết dẫu sao cũng là người của Bạch gia. Ai biết được thành viên của Hồn Điện kia có điên máu, tìm đến Bạch gia gây họa rồi đánh luôn lên đầu của Nam Thiên quốc hay không. Do vậy, đế hoàng đành phải hy sinh Bạch gia.

Một Bạch gia, họ có thể mất, nhưng một đất nước, họ không thể để mất.

Và đó cũng là tương lai mờ mịt của Nam Thiên quốc, của Hồn Điện khi dám chọc giận con Hổ điên Bá Thiên Vũ bằng cách đối xử tệ bạc với người thân yêu của hắn.

Trở lại Bá gia.

Bá Thiên Vũ hoàn toàn không biết cái chết hư cấu của Trương Nhị Hưu lại dẫn đến thảm cảnh tứ cố vô thân của Bạch gia, nơi đang là chỗ ở của vợ hợp pháp, cha, mẹ và tương lai là cả ông, bà nội của hắn.

Sau một hồi trò chuyện trong lúc dùng bữa sáng cùng Tiên Tiên, hắn đã biết nàng sở hữu một loại thể chất tên gọi là Âm Linh Chuyển Thể, có khả năng trao tặng tu vi cho người khác giới, nhưng đổi lại sẽ “trẻ” đi vài năm tương ứng với lượng tu vi đã trao tặng.

Nhìn chung, thể chất này không hề có nguy hiểm, ngược lại còn giúp bản thân người sở hữu có được nguồn sống sánh ngang với nhật, nguyệt. Bởi lẽ cứ khi về già, họ đem tu vi tặng lại cho con cháu liền trẻ ra, sau đó tiếp tục tu luyện từ trẻ cho đến già, rồi lại đem cho đi để được cải lão hoàn đồng, tiếp tục tu luyện đến già, tạo nên một vòng lặp vô hạn.

Nhưng mà cũng chính vì vậy nên người nữ sở hữu thể chất này luôn luôn bị các nam cường giả săn tìm, bắt giữ làm lô đỉnh với bằng phương pháp tăng nhanh tu vi cho người nữ rồi hấp thụ lượng tu vi của người nữ, khiến bản thân tăng mạnh tốc độ tu luyện.

Cứ tưởng tượng, một vị nam Đế Cảnh bắt Tiên Tiên về, bóp họng nàng, nhét cả đống đan dược tăng tu vi vào, trợ giúp nàng chỉ trong tích tắt đột phá cảnh giới rồi lập tức hấp thụ tu vi nàng vừa đạt được. Nó không phải sẽ tốt hơn, nhanh hơn việc vị nam Đế Cảnh đó ngồi một chỗ hấp thụ linh khí, chuyển hóa thành sức mạnh hay sao.

Thằng già mà Tiên Tiên từng tâm sự, nói là muốn đem nàng đi nấu canh uống để tu luyện ma công, chỉ sợ mục đích thật sự của lão cũng là vậy, hoặc có thể là mục đích khác gần tương tự.

Bất quá dù lão có mục đích gì đi chăng nữa thì lão và người nhà của lão cũng sẽ không xong với con Hổ điên Bá Thiên Vũ. Hắn chắc chắn sẽ giết tất cả, một tên cũng không chừa lại khi mà hắn đéo phải, chắc chắn, hoàn toàn không phải người tốt như người dân trấn Thanh Hà này nghĩ.

- Đi, chúng ta đến gặp gia gia.

Bá Thiên Vũ thực hiện đúng lời hứa đêm qua đã nói với nàng. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của tiểu Tiên Tiên, bước nhanh ra bên ngoài để tìm Bá Thiên Lăng, bàn chuyện hôn sự với nàng.

Thế nhưng đi không được bao xa, bởi vốn dĩ từ phòng của tiểu Tiên Tiên muốn đến phòng Bá Thiên Lăng nhanh nhất thì buộc phải đi qua khu phòng rách của hắn. Mà tại nơi đây, ngay khi mọi thiếu niên, thanh niên thiên tài trẻ tuổi trong Bá gia biết được tin hắn trở về, tất cả đều đã đồng loạt kéo đến chỗ hắn ở từ rất sớm, mong muốn chụp đầu hắn, thẻo dái, cắt chim hắn, hạ đi cơn tức giận trong lòng họ về việc trinh tiết của Tiên Tiên đã bị hắn, thằng anh ruột mắc dạy của nàng cướp mất.

Với số lượng không dưới trăm người nơi đây, cho nên khi hắn đi ngang qua, một số người đã nhanh chóng phát hiện sự hiện diện của hắn mà bật thét lên.

- Là thằng súc vật đó kìa mọi người!

- Con chó Bá Thiên Vũ ở đây này!

Ngay lập tức, hơn trăm cặp mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía hắn.

Tiếp sau đó, người mang thương, người xách thương, người vác thương trên vai cấp tốc tụ hội lại, bao vây tứ phía đối với con chó mắc dạy Bá Thiên Vũ.

Ánh mắt của họ tỏa ra sự đói khát mùi máu của hắn vô cùng.

Đứng trong vòng vây, tiểu Tiên Tiên không phải một nữ nhân ngốc, nàng vừa nghe thấy họ chửi “con chó Bá Thiên Vũ” thì đã biết họ đang muốn làm thịt chồng yêu của nàng. Nàng vội đứng ra, giang hai tay nhỏ che chở cho chồng yêu, dũng cảm quát lớn.

- Các ngươi không được làm hại chồn… ca ấy, nếu không ta sẽ mách gia gia, kêu gia gia phế các ngươi.

Trước lời đe dọa của nàng, mọi người, trong đó có cả tám tên Bị, Bất, Lực, Ke, Gủ, Lu, Côi, Ngo, và cả thiên tài Bá Vân Tiêu đã sắp đột phá Ngưng Lực cảnh, hoàn toàn éo để tâm đến. Bởi lẽ ngay khi nhìn thấy diện mạo của nàng, dù là một tiểu cô nương, họ cũng đã bị hấp dẫn con mẹ nó rồi còn đâu, chưa kể, họ lại còn kinh ngạc khi thấy gương mặt thiên thần của nàng rất quen thuộc nữa là đằng khác.

Bá Thiên Vũ nhìn những hàng ánh mắt dâm tà chíu lên người tiểu Tiên Tiên của hắn, thậm chí có những tên quá mức mắc dạy, tựa như Bá Vân Tiêu, Bá Từ Lôi, còn bạo gan dựng đứng con chim cu lên, tạo nên một túp lều có to, có nhỏ ngay đũng quần. Hắn cảm thấy… cũng bình thường thôi, gặp gái đẹp, là đàn ông thì ai mà chẳng liếc vài cái, nuốt nước bọt vài lần. Hắn không phải loại người nhỏ nhen đến nỗi không cho người khác nhìn nữ nhân của hắn với vẻ say mê.

Ừ thì tất nhiên, với mấy thằng say mê đến độ thực hiện hóa thành hành động thì lại khác, hắn mới điên máu lên. Chứ bây giờ hắn đang đứng trơ trơ ngay bên cạnh, đố cha thằng nào làm gì được nàng.

Hắn kéo tiểu Tiên Tiên lại bên cạnh, đảo ngược vị trí, bảo vệ cho nàng. Hắn dùng ánh mắt nhạt nhẽo nhìn một đám sâu béo Luyện Khí cảnh, Ngưng Lực cảng đang giỡn mặt với một vị Khai Lực cảnh như hắn, trong lòng dự là sẽ giải quyết nhanh bọn nhảm nhảm này để còn làm việc, vì từ giờ hắn sẽ không rãnh rỗi một giây phút nào.

Nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ đến giấc mơ đêm qua với Cự Bặc Tiên Ông nên…

“Vậy thì dùng chúng mày làm vật thí nghiệm. Để xem Niệm Lực của tao sẽ làm gì được chúng mày”.

Niệm Lực vừa khôi phục của hắn là không nhiều, nhưng lấy trình độ Khai Lực cảnh của hắn để hà hiếp Luyện Khí cảnh, Ngưng Lực cảnh thì hẳn là sẽ không phải tiêu tốn một lượng lớn Niệm Lực khi thí nghiệm.

Sự ảo diệu của Niệm Lực, thứ mà ngày xưa hắn vì éo có nhiều nên cũng chả có cơ hội để thử, sẽ được biết ngay lúc này
Bình Luận (0)
Comment