Niềm Vui Đến Muôn Nhà - Đồng An An

Chương 3

Ta thấy tình hình không ổn, vội vàng nói:

 

"Mẹ, không ai xuống sông cả, hôm nay không biết sao, cá trong sông cứ nháo nhào nhảy lên bờ, giống như dưới sông thật sự có thủy quái vậy. Chiều nay lúc mẹ ngủ con có ra chân núi đào rau, thấy nhiều người đứng bên bờ nhặt cá, con cũng nhặt một ít về."

 

Đắc Quán nhìn ta nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập, lén lút lè lưỡi với ta, còn mẹ chồng nghe nói cá là nhặt được, sắc mặt cũng dịu đi.

 

"Thật là nhặt được sao? Sao lại nhặt được ít thế này?"

 

Ta: "... Dạ vâng ạ, mai con sẽ đi nhặt nhiều hơn."

 

Mẹ chồng gật đầu, đôi mắt đục ngầu hiện lên vài phần lo lắng, "Có cá thì cứ ăn nhiều vào đi—— sợ là không phải điềm tốt. Nghe các cụ trong làng nói, năm xưa cá trong sông cũng tự nhiên nhảy lên bờ như vậy, kết quả mấy ngày sau động đất, haiz."

 

Mẹ chồng ta Vương Lan Hoa là người "c h ế t cũng phải no bụng", tối hôm đó không những ăn hết hai bát cơm đậu, mà còn l.i.ế.m sạch cả đĩa cá kho.

 

Đắc Quán cũng ăn no căng bụng, "Cá tẩu tẩu làm ngon quá, mai đệ đi nhặt cá với tẩu luôn."

 

Ta dĩ nhiên là không từ chối, thế là mấy ngày liền ta lại đi "nhặt" rất nhiều cá và tôm về, cho nhà họ Triệu được mấy bữa đổi món.

 

Đến ngày thứ bảy, Đắc Quán chán không chịu đi nữa, nên ta chỉ đành tự mình xách giỏ ra bờ sông.

 

Hôm đó thật xui xẻo, khi ta đang cõng nửa giỏ cá và tôm trên đường về nhà, đi ngang qua một cánh đồng.

 



Giữa ban ngày ban mặt, tự dưng từ trong ruộng lao ra một tên mặt chuột mắt mèo.

 

Tên đó mắt đỏ ngầu, không nói không rằng liền như điên như dại kéo ta vào ruộng.

 

Hắn vừa kéo, khiến ta nhớ đến cái miệng hôi hám của lão gia nhà họ Tiền, ta liền nổi trận lôi đình, dồn hết sức lực, giáng một cú đá trúng vào "chỗ hiểm" của hắn.

 

Tên đó bị đá đến mức hít hà vì đau, giơ tay tát ta một cái nảy cả máu.

 

"Á!"

 

Mẹ kiếp, hắn khỏe thật, một bạt tai khiến ta khóe miệng chảy máu, mắt hoa lên, ta đau đớn kêu thành tiếng, chính tiếng kêu này đã cứu ta.

 

Một nam nhân cao lớn, toàn thân lấm lem bụi bẩn, tay cầm chiếc xẻng, như vị thần từ trên trời giáng xuống, hắn một tay nhấc bổng ta lên như bắt gà con, sau đó xoay người, tung một cú đ.ấ.m trúng vào hốc mắt của tên vô lại kia.

 

Màn ẩu đả tiếp theo ta không dám nhìn, bởi vì thật sự quá dã man.

 

Tên đó bị đánh thảm thật!

 

Đánh xong, nam nhân cứu ta dùng chân dẫm lên tên vô lại đang nằm bất động, quay sang hỏi ta bằng giọng trầm lặng: "Chuyện này cô muốn giải quyết như thế nào?"

 

Ta cắn răng, "Báo quan!"



 

Tên vô lại vừa nghe thấy hai chữ "báo quan", cuối cùng cũng sợ hãi, cái mặt như vừa dính phải bát màu của hắn dán chặt vào mặt đất, miệng lẩm bẩm xin tha ta: "Đừng... đừng... chuyện này làm lớn, danh tiếng... danh tiếng của cô cũng hỏng mất, ta... ta sẽ bồi thường bằng bạc!"

 

Nghe xong lời này, ta càng tức hơn.

 

Ta giơ chân đá hắn một cái thật mạnh, mắng: "Kẻ làm chuyện ác là ngươi, kẻ mất mặt cũng là ngươi, ta sống ngay thẳng sợ gì chứ! Nhìn ngươi không giống lần đầu tiên kéo con gái nhà lành vào ruộng, đợi đến quan phủ thì ngươi biết tay!"

 

Nghe ta nói xong, nam nhân bên cạnh lộ ra vẻ khen ngợi trên khuôn mặt đen nhẻm của mình.

 

Thế là, hắn kéo lê tên vô lại đã bị dọa sợ đến mức tiểu ra quần đi về làng tìm lý chính.

 

Lý chính đang chơi cờ với một ông béo dưới gốc cây đa đầu làng, nghe ta kể xong sự việc, ông ấy cúi người ấn đầu tên vô lại kia lại, "Đây không phải là Hầu Tam ở thôn Hạ Hà hay sao? Sao ngươi dám chạy sang thôn Đào Thủy của chúng ta làm càn, chán sống rồi phải không?"

 

Ông béo đang bực mình, liền nói: "Loại vô lại này, cứ đem thẳng lên quan phủ cho đánh tám mươi đại bản cho c h ế t đi! Nhanh lên, đến lượt ngươi đi này!"

 

Lời vừa dứt, vài thanh niên vạm vỡ liền bước ra từ trong đám người đang xem cờ, họ nhanh chóng kéo lê tên Hầu Tam kia đi mất.

 

Trời nóng nực, lý chính nhìn theo bóng dáng đám người đi xa, vừa lau mồ hôi vừa ôn tồn nói với nam nhân cao lớn bên cạnh ta: "Đắc Thiên, sửa cầu xong rồi à? Hôm nay vợ cậu bị dọa sợ rồi, mau đưa vợ về nhà đi."

 

Nam nhân đen nhẻm kia ngẩn người, "Vợ ai cơ?"

 

Lý chính cũng ngẩn người, dùng tay chỉ vào Triệu Đắc Thiên, rồi lại chỉ vào Phan Hỉ Nhi là ta, "Sao vậy? Ngốc rồi à? Vợ cậu đấy!"

Bình Luận (0)
Comment