Niềm Vui Đến Muôn Nhà - Đồng An An

Chương 8

Từ thôn Đào Thủy đến trấn Đào Nguyên phải mười mấy dặm đường, Triệu Đắc Thiên gánh hai khay đậu phụ đi rồi, ta liền tranh thủ lúc nắng ráo, giặt giũ chăn màn trong nhà.

 

Mắt mẹ chồng nhìn không rõ, làm việc nhà rất khó khăn, trước khi ta về nhà họ Triệu, bà chỉ có thể mò mẫm nấu cơm, nuôi gà mà thôi.

 

Nhà họ Tiền giặt giũ đều dùng bột xà phòng, nhưng nhà họ Triệu quá nghèo, không dùng nổi, ta bèn dùng nước tro bếp để giặt, nói cũng lạ, giặt cũng rất sạch sẽ.

 

Sắp đến tháng bảy, trời càng lúc càng nóng, chăn màn phơi trên dây chưa đầy hai canh giờ đã khô cong, ta tranh thủ dùng lược chải tóc cho mẹ chồng, rồi nấu một nồi cháo đậu xanh.

 

Lúc chải đầu, mẹ chồng cứ né tránh, có chút ngại ngùng.

 

“Mẹ, mẹ né gì vậy ạ?”

 

“Để ta tự chải.”

 

“Để con làm cho ạ.”

 

“Mẹ... trước kia mẹ đối xử không tốt với con.”

 

Ta bật cười trước vẻ ngượng ngùng của mẹ chồng: “Hahaha, mẹ đối xử với con tốt lắm, Cửu lão nhà họ Trần nói mẹ chỉ nói năng khó nghe chứ lòng tốt lắm.”

 

“Hề hề...” mẹ chồng cũng cười ngượng nghịu, “Không dám nhận, nhưng mẹ sống cũng tạm được.”

 

Đắc Quán lại xuất quỷ nhập thần, không biết từ đâu chui ra, tay còn cầm một chiếc lồng dế rất đẹp.

 

“Mua ở đâu vậy? Nhìn đẹp thế?”

 

Đắc Quán tự hào: “Đệ tự đan bằng rơm đấy.”

 

Ta há hốc mồm: “Thật là đệ đan sao?”

 

“Thì chứ còn gì nữa? Quạt mo, giỏ, rổ, rá, lồng gì đệ cũng đan được hết.”



 

Vừa dứt lời, Triệu Đắc Thiên gánh quang gánh bước vào nhà, nhìn sắc mặt hắn là biết buôn bán đắt hàng, quả nhiên, hỏi ra mới biết hắn đã bán hết sạch đậu phụ.

 

“Hôm nay bán được năm mươi sáu đồng, lại được một túi đậu nành nữa. Ai mua cũng khen đậu phụ nhà mình tươi ngon, có người đến muộn còn không mua được đấy.”

 

“Thật sao?” mẹ chồng ngồi trên giường hỏi, mặt rạng rỡ.

 

Triệu Đắc Thiên đưa túi đồng cho mẹ chồng: “Mẹ sờ xem.”

 

Mẹ chồng sờ mãi không đủ, lấy đồng ra cho vào miệng: “Để mẹ cắn thử xem.”

 

“Ôi, mẹ, bẩn lắm đấy!”

 

Ta vội vàng nắm lấy tay bà: “Mẹ!” mẹ chồng vừa muốn khóc vừa muốn cười, cuối cùng lại rơi nước mắt.

 

“Haizz... Giá mà mấy năm trước cũng nghĩ đến chuyện buôn bán nhỏ nhặt này, có lẽ phu quân đã không...”

 

Nhắc đến người cha đã khuất, người đàn ông lực lưỡng như Triệu Đắc Thiên cũng rưng rưng nước mắt: “Mẹ, chờ kiếm được nhiều tiền, con sẽ vào thị trấn bốc thuốc chữa mắt cho mẹ.”

 

“Mẹ yên tâm đi, sau này cuộc sống của nhà mình sẽ ngày càng tốt đẹp hơn. À, con nghe nói trong làng có ông lão họ Điền biết châm cứu, hay là ngày mai con đến đó hỏi thăm xem sao?” Ta thường ngày rất sợ người già khóc, vì thế vội vàng an ủi bà.

 

Ai ngờ mẹ chồng lau nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, không được, lão đó còn mù hơn cả mẹ đấy!”

 

Câu nói ấy khiến bầu không khí u ám trong nhà tan biến hết. Thấy Triệu Đắc Thiên mồ hôi nhễ nhại, ta lại vào bếp làm món nộm bì đậu trộn rau dại.

 

Bì đậu là lúc nãy làm đậu phụ còn thừa, ta đã cho vào hầm làm nguội, rau dại là ta tranh thủ lúc ra ngoài hái ở chân núi. Cho muối, giấm, nhỏ thêm vài giọt dầu mè, một đĩa nộm giòn tan, tươi mát đã hoàn thành.

 

Món ăn tuy không thể so sánh với đồ ăn của nhà giàu, nhưng giữa mùa hè nóng nực thì món nộm kích thích vị giác, giải nhiệt này là tuyệt vời nhất.

 

Cả nhà họ Triệu đều thích ăn món ta nấu, từ ngày ta về làm dâu, má của Đắc Quán tròn xoe, nhìn cậu nhóc cao lớn hẳn ra.



 

Người ta vẫn nói “Trẻ con lớn nhanh như thổi”, Đắc Quán đang tuổi ăn tuổi lớn nên ăn rất nhiều.

 

Một bữa có thể ăn hết năm sáu chiếc bánh tráng bột ngô, một bát cháo đậu xanh chỉ húp vài hớp là hết, ta nhìn mà choáng ngợp.

 

Không phải ta tiếc đồ ăn, mà là sợ cậu nhóc ăn no quá lại đau bụng.

 

Nếm được vị ngọt của việc bán đậu phụ, Triệu Đắc Thiên rất hăng hái, liền quyết định ngâm thêm một đấu đậu nành nữa.

 

Ta đương nhiên là đồng ý, vì thế chuẩn bị ngâm đậu từ sớm, thổi nến đi ngủ sớm, hôm sau chưa đến giờ dậu, hai vợ chồng đã thức dậy làm đậu phụ.

 

Lúc gà gáy, mẹ chồng cũng thức dậy.

 

Bà mò mẫm đi vào nhà bếp đang nhộn nhịp, đưa cho ta một quả mơ thơm lừng: "Vợ lão nhị, ăn quả mơ đi, vất vả rồi.”

 

Trong ánh bình minh, ta dùng tay lau vội giọt mồ hôi trên thái dương, cười hí hửng nhận lấy quả mơ cho vào miệng: “Mẹ, hôm nay mẹ lại cho con ăn mơ sao?”

 

Trên giường của mẹ chồng có một chiếc tủ được khóa cẩn thận, bên trong không biết cất giấu bảo bối gì.

 

Trước kia ta từng thấy bà cất những quả mơ mình không nỡ ăn vào trong tủ, lén lút lấy cho Đắc Quán ăn khi không có ai để ý.

 

“Nhà nghèo nuôi con cưng”, mẹ nào mà chẳng thương con út, mẹ chồng rất chiều chuộng cậu con trai út Đắc Quán.

 

Chỉ là không ngờ hôm nay bà lại “chiều” cả ta.

 

Nghe ta nói vậy, mẹ chồng lại mím môi ngượng ngùng, nhưng bà vốn nói năng thẳng thắn, rõ ràng là lời hay ý đẹp, nhưng nói ra lại cứng như đá.

 

“Ăn đi, ăn xong còn cái khác... Không phải sợ con c h ế t đói sao.”

 

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Triệu Đắc Thiên cười lắc đầu, bất đắc dĩ với người mẹ không biết nói lời đường mật của mình.

 
Bình Luận (0)
Comment