Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy

Chương 39

Để không lãng phí khuôn mặt của nhân viên mới, Mai Trân đã cầm đến hai bộ váy, vừa có hiệu ứng quảng bá vừa không làm mất mặt tiệm.

Một là váy đỏ, theo làn gió của thập niên 80 trong phim điện ảnh《Những bộ váy đỏ thịnh hành trên phố[1]》Tuy đã rất lâu, nhưng hiện tại vẫn rất mềm mịn trơn nhẵn.

[1] Đây là một bộ phim điện ảnh của đạo diễn Tề Hưng Gia, với sự tham gia của Triệu Tĩnh, và phát hành năm 1984. Bộ phim kể về câu chuyện của công nhân nhà máy bông – cô công nhân trẻ gương mẫu Đào Tinh Nhi đã phá vỡ mọi xiềng xích của quan niệm cũ, theo đuổi vẻ đẹp cá nhân trong cuộc sống.

Còn một bộ là áo sơ-mi trắng phối với váy màu đỏ tươi, làn váy dài đến mắt cá chân.

Có thể thấy, hồi còn trẻ Mai Trân rất thích chạy theo mốt, tất nhiên gia cảnh nhất định cũng thuộc hàng khá giả.

Mai Trân sợ Triệu Chanh từ nông thôn mới lên, không dám mặc váy có màu sắc tươi sáng như vậy, nên mới đến đã lập tức khuyên nhủ Triệu Chanh đi thay đồ.

Trái lại, cô chẳng bài xích, nhưng vẫn chọn bộ áo sơ-mi trắng và váy dài kia. Sau khi thay xong để phù hợp với hoàn cảnh nơi này mà cô còn rẽ mái tóc bện hai bên.

Từ khi cô bước ra, Mai Trân vẫn không thể nào rời mắt, trực tiếp nắm tay Triệu Chanh muốn chụp ảnh cho cô: “Em gái, em lớn lên trông thật xinh đẹp nha! Đi, ta đi chụp vài bức ảnh. Sau đó rửa ra đem bày trong tủ kính chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều cô gái nhỏ tới chụp hình!”

Hiện nay, studio kinh doanh đa phần là để phục vụ các cô gái trẻ thích chưng diện, còn người bình thường rất ít khi tới đây.

Cơ thể Triệu Chanh linh hoạt, nhanh nhẹn tránh thoát, xoắn hai bím tóc ngắn nhìn Mai Trân mỉm cười: “Chị Trân, chị đừng chê cười em nữa. Nếu như dán lên thật, chẳng phải em sẽ xấu hổ chết sao!”

Lỡ dán lên thật, ai biết khi nào Lâm Kiến Thành vô tình đi ngang qua, nhìn thấy rồi sao?

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô bé, chọc Mai Trân bật cười ha hả, ngược lại không làm khó cô nữa.

Mặc dù, hai bộ đồ này là quần áo mà Mai Trân đã mặc trước khi tăng cân, nhưng dù sao khung xương của chị cũng lớn hơn của Triệu Chanh. Tuy là đồ mặc lúc gầy nhưng vẫn rộng hơn Triệu Chanh hai số.

Cũng may hiện nay đa phần người ta thích mặc đồ rộng không lộ đường cong, vì thế Triệu Chanh nhét phần thừa của vạt áo vào trong váy, sơ-vin cẩn thận. Mặc như vậy ngược lại trông cô càng gầy, do bả vai nhỏ nên chẳng thể kéo căng hai bên bả vai.

Mặc váy, đôi giày vải trước kia của Triệu Chanh tự nhiên không còn phù hợp. Vì vậy, Mai Trân để cô mang một đôi giày cao gót dùng khi chụp ảnh cho khách trong tiệm.

Triệu Chanh không quen mặc đồ của người khác, nhưng nghĩ đến một tháng nữa sẽ được trả tiền lương, nên Triệu Chanh chỉ có thể coi như mình đang mặc đồng phục làm việc. Chờ đến tối, đi ngủ cô lại được mặc đồ của mình rồi.

Sáng sớm chưa buôn bán gì, Triệu Chanh sẽ chủ động quét dọn vệ sinh trong tiệm. Tầng trên được dành riêng để chụp ảnh nghệ thuật, một ít lễ phục tương đối rườm rà, cũng như đồ cổ trang đều treo hết trên đó.

Dưới lầu chỉ treo những đạo cụ để chụp ảnh giấy tờ chứng nhận hoặc cuộc sống như quần áo thường, tây trang đen, mũ lưỡi trai, hoa nhựa.v.v. Mai Trân ngồi trước quầy nhìn cô gái xinh đẹp đang tất bật dọn dẹp trong trong ngoài ngoài, cảm thấy rất vui mắt.

Khoảng gần mười một giờ sáng, tiệm mới vừa tiễn một đôi nam nữ trẻ tới chụp ảnh gia đình về xong, sau đó lại tiếp đón ba cô bạn thân cùng nhau đến chụp ảnh nghệ thuật.

Nước còn chưa kịp uống, Mai Trân đã lại vội vàng mỉm cười đi qua hỏi ba người có yêu cầu cụ thể gì không. Sau khi ấn định giá cả và số lượng ảnh, Triệu Chanh đưa ba người lên tầng thay quần áo. Mai Trân cầm đồ trang điểm lên lầu, đợi cả ba thay xong, có thể trang điểm trực tiếp trên đó luôn.

Bận rộn cả một buổi, đã đến 12 giờ trưa, tiễn ba người đi nhìn thời gian không còn sớm, vừa đặt mông ngồi xuống sau quầy, thì lập tức lấy điện thoại bàn đặt bữa trưa. Kết quả, còn chưa gọi đã có một cuộc gọi đến trước.

Sau khi cúp máy, Mai Trân gọi Triệu Chanh giúp mình trang điểm cho chị, “Một người chị em tốt của chị đã giới thiệu cho một mối làm ăn, bây giờ phải mang ảnh tới cho cô dâu người ta nhìn thử ngay. Buổi trưa chị không có ở đây, nếu trước khi chị về có khách muốn chụp hình thì em cứ bảo người ta lưu lại tên, đặt lịch hẹn. Còn nếu không muốn thì thôi nhé.”

Sáng nay, lúc ra cửa chị chưa trang điểm. Tới tiệm thì lại bận rộn suốt cả buổi, bây giờ có một khách hàng lớn phải ra cửa, lúc này mới nhớ ra phải làm đẹp một chút, đến lúc đó coi như còn có một lợi thế để thuyết phục cô dâu nhà người ta chứ.

Triệu Chanh đặt cốc nước mới uống được một ngụm xuống, vội đáp tới liền. Rồi đi chuẩn bị màu phấn thích hợp cho Mai Trân.

“Chị thấy em hình như rất thích ăn đồ chua và đồ cay, chốc nữa đi ngang qua quán nhà chị ba Lưu chị sẽ giúp em gọi một tô mỳ chua cay. Mấy ngày tới, em cứ ăn tạm mấy món này, chờ hai ngày nữa hết bận chị sẽ giúp em đặt hàng ở quán cơm sau nhé.”

Người nhà của Mai Trân đều có việc làm ổn định, chính chị cũng không thích tự nấu cơm ở trong tiệm chụp hình, vì thế thường hay ăn trưa ở ngoài một mình.

Trước đây trong tiệm có học viên, khi đó chị thường đặt cơm ở một quán của người quen. Thanh toán tiền một tháng, sau đó mỗi ngày cứ buổi trưa và buổi tối là người ta sẽ giao cơm đến tận nơi.

Nhưng sau khi người học trò đó rời đi, một thời gian rồi Mai Trân chưa có đặt lại, chính vì thế nếu muốn khôi phục thì chị phải dành thời gian sang bên đó báo một tiếng trước mới được.

Thật ra Triệu Chanh chẳng để ý, bởi ngay cả cơm hộp còn khó nuốt hơn thế mà cô còn từng ăn rồi, huống chi…

Tiễn Mai Trân đi, trong lúc rảnh rỗi cô sắp xếp trang phục, dụng cụ đồ dùng lại cho ngăn nắp rồi đến gần nhìn cái máy ảnh giá ba chân.

Bây giờ không còn là loại máy ảnh có hộp trượt ra trượt vào thường sử dụng ở thế hệ trước nữa mà đòi hỏi người thợ phải che túi khí, tuy không nhỏ gọn hơn là bao nhưng rất tiện lợi.

Triệu Chanh nghĩ tạm thời làm việc ở đây cũng vô cùng tốt. Do đó, tốt nhất là nên học cách chụp ảnh càng sớm càng tốt, để phòng trường hợp phát sinh đột ngột như ngày hôm nay. Mai Trân không ở trong tiệm thì không thể nhận chụp hình, cũng như chẳng làm ăn được gì.

Quan sát ống kính một hồi, sau lưng truyền đến một tràng tiếng gõ cửa. Triệu Chanh tưởng rằng có khách đến, thế nên vội vàng vén rèm bước ra. Ngẩng đầu vừa nhìn đã đứng hình tại chỗ.

Mà Lâm Kiến Thành, người đang đứng ở ngoài cửa cũng không hề nhúc nhích, cặp mắt bình tĩnh nhìn chăm chăm vào cô.

Không khí trong nháy mắt dường như đã bị đóng băng, Triệu Chanh thấy dưới cằm Lâm Kiến Thành đã bắt đầu lún phún mọc mấy sợi râu màu xanh nhàn nhạt. Anh đứng ở cửa, vóc dáng càng lộ rõ vẻ cao lớn.

Mà theo quan điểm của Lâm Kiến Thành, khi Triệu Chanh mặc áo sơ-mi trắng khuôn mặt trông càng thanh tú mịn màng hơn. Bên dưới kết hợp với chiếc váy dài màu đỏ tươi càng tôn lên màu da trắng nõn lộ ra ngoài. Đến nỗi người ta muốn chạm vào thử một lần xem có mềm mại trơn nhẵn như trong tưởng tượng không.

Lần trước hai người lăn lộn đấu một trận trên giường, bàn tay của Lâm Kiến Thành có vài lần cũng vô tình chạm phải làn da lộ ra phía dưới vạt áo của cô. Xúc cảm đó anh đã hồi tưởng lại không biết bao nhiêu lần rồi.

Sau khi rời khỏi thôn, quả thực cô đã trở nên tốt hơn hẳn. Nhưng anh không ngờ cô lại có thể tìm được công việc trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, thậm chí sau khi rời đi, dường như cô còn sống tốt hơn cả trước đây.

Nghĩ như vậy, hầu kết cao ngất dưới cổ Lâm Kiến Thành chợt lên lên xuống xuống, lông mày cũng dần cau chặt lại.

Cuối cùng, Triệu Chanh cũng lấy lại được tinh thần. Bây giờ cô chẳng muốn chạy trốn hay lảng tránh nữa, mà nhấc chân đi ra ngoài. Hai bàn tay đang siết chặt cũng thoáng thả lỏng buông xuống: “Sao anh lại tới đây? Chẳng phải tối qua anh vừa mới về nhà à?”

Nghe thực giống như hai người bạn bình thường.

Lâm Kiến Thành muốn nói, muốn hỏi câu hỏi tại sao đã quanh quẩn trong đầu anh vô số lần kia, nhưng khi đối diện với Triệu Chanh, anh lại không thể mở miệng hỏi ra được.

Rất rõ ràng, mặc dù nhà của anh có được sự yêu thích của cô, mặc dù bản thân anh nhận được lời tán dương từ cô, nhưng khi rời khỏi nhà, khi rời xa anh, Triệu Chanh vẫn có thể sống cực kỳ tốt, và có thể tìm được một mái ấm hạnh phúc hơn cùng một người đàn ông càng xứng với cô hơn.

Khóe môi Lâm Kiến Thành giựt giựt, cuối cùng vẫn chẳng thể nói bất kì điều gì.

Triệu Chanh thấy anh đứng đó cứ như một cái cọc gỗ không tức giận cũng chẳng chất vấn cô, khiến cho trái tim của cô dần bình tĩnh lại, nỗi chua xót cũng từ từ dâng lên.

“Ngồi xuống đi, có lời gì cứ nghĩ xong hết thì hãy nói với tôi.”

Triệu Chanh kéo một cái ghế ra, rồi đi sang bên cạnh lấy cái cốc của cô rót cho Lâm Kiến Thành một ly nước đặt xuống bàn. Còn bản thân cô thì an vị trên cái ghế tròn cạnh đó.

Lâm Kiến Thành liếc nhìn cô, đi qua ngồi xuống. Đối mặt với Triệu Chanh nhưng cặp mắt trước sau vẫn cứ nhìn trân trân vào cô không rời.

Triệu Chanh rũ mi, đôi mắt chăm chú nhìn vào quyển album ảnh. Lâm Kiến Thành chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi rủ dài cong vút thỉnh thoảng hơi rung nhè nhẹ trên khuôn mặt cô.

Sự im lặng giữa hai người cuối cùng bị cô gái nhỏ đến giao mỳ chua cay của quán nhà chị Lưu Tam phá vỡ, Triệu Chanh mỉm cười chào hỏi đối phương: “Hương Hương, làm phiền em mang thêm cho chị một tô mỳ thịt bò nữa đến đây nhé.”

Hương Hương là nhân viên chạy việc trong quán mỳ của chị Lưu Tam, nghe thấy vậy thì đáp “Vâng”, tò mò nhìn Lâm Kiến Thành đang ngồi đằng sau tủ kính bên cái bàn thêm mấy lần. Thấy Triệu Chanh không muốn nói chuyện với mình nữa, Hương Hương chỉ có thể tiếc nuối rời đi trước.

Triệu Chanh thậm chí chẳng buồn giới thiệu danh tính của Lâm Kiến Thành cho người khác. Thoạt nhìn cô như đang chậm rãi lật xem album, nhưng thực ra trong lòng cô hiện tại đang rất hỗn loạn.

Trước khi nhìn thấy anh, Triệu Chanh có thể buộc mình không nghĩ về những chuyện ở trong làng, nhưng khi anh đến trong đầu của cô lại đầy ắp suy nghĩ giật dây bản thân mở miệng hỏi về Đại Thuận và Nhị Thuận, ngay cả hai con gà mái trong nhà cũng muốn hỏi thăm.

Lúc này đột nhiên Triệu Chanh phát hiện, những thứ trong căn nhà đó căn bản không thuộc về cô. Trong lúc vô tình, nó dần dần đã trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng cô tự lúc nào.

Có thể là do sau khi xuyên không vẫn còn mơ hồ, cũng có thể là do hai đứa bé đã cùng cô trải qua gió mưa trong những ngày sống ở trên núi; cùng cô băng qua bao con đường mòn, đã trở thành người bạn nhỏ thân thiết của cô.

Hoặc giả do cô đã cô độc quá lâu, bỗng dưng có bạn, vì thế không nhịn được khuyến khích bản thân dừng bước. Dù cho đã biết nơi đó chưa bao giờ thuộc về mình.

Cảm giác lưu luyến ấy theo bản năng khiến cho Triệu Chanh thấy khủng hoảng, nhưng bản thân cô lại bất lực.

Lâm Kiến Thành trông thấy đầu mày của cô nhíu chặt vào với nhau, khói nghi ngút tỏa ra từ bát mì chua cay nóng đặt bên cạnh cũng yếu dần.

Không biết qua bao lâu, thực ra cũng không quá lâu, bởi vì còn chưa thấy Hương Hương giao bát mỳ thứ hai tới.

Cuối cùng Lâm Kiến Thành cũng lên tiếng, không hỏi vấn đề mà anh vẫn luôn đau đáu, cũng không hỏi bất kỳ câu hỏi nào như trong dự đoán của cô, anh chỉ khẽ hỏi: “Ngày hôm qua đi có lâu không? Đã xử lý mấy vết phồng trên chân chưa?”

Lời như vậy, không dịu dàng, cũng chẳng lãng mạn, thậm chí câu nói ấy còn mang đậm mùi vị của chân. Nhiều năm sau hồi tưởng lại, Triệu Chanh còn thấy khó tin, tại sao lúc đó khi nghe anh dứt lời cô đột nhiên lại bật khóc cơ chứ.

Cô im lặng khóc không phát ra tiếng. Nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau lăn dài trên má, như chuỗi hạt châu bị đứt dây tuôn rơi không ngừng. Mãi đến khi nước mắt từ cằm rơi xuống mu bàn tay, Triệu Chanh mới phát hiện mình đã khóc.

Cô nghĩ vậy mà mình lại khóc. Hít sâu một hơi không thể khống chế nổi nữa. Xuyên qua màn nước mắt mông lung nhìn về phía Lâm Kiến Thành, nhận ra anh vẫn luôn nhìn cô.

Lần này thể diện đều vứt hết trước mặt người ta rồi, vì thế Triệu Chanh dứt khoát bình vỡ không sợ nứt, nằm sấp lên một góc bàn, khóc òa lên.

Giờ chẳng kiêng dè gì nữa, quả thực như nước lũ tràn đê chẳng thể kiểm soát. Lâm Kiến Thành thấy vậy chết lặng, mọi suy nghĩ trong lòng nháy mắt đều biến mất, chỉ còn duy nhất một câu “Tại sao cô ấy lại khóc.”

Chờ Triệu Chanh khóc một hồi, suy nghĩ trong đầu anh lại thay bằng “Phải làm sao thì cô mới ngừng khóc đây.”

Đúng lúc này, Hương Hương giao mỳ tới, phát hiện Triệu Chanh cùng một người đàn ông – một khóc, một nhìn. Vô cùng kỳ dị, có lòng muốn đến khuyên một câu thừa dịp hóng chuyện luôn, nhưng cả hai người ở đây căn bản chẳng ai để ý đến cô ta.

Hương Hương hơi trù trừ, tất nhiên vẫn phải xoay đầu đi về trước. Sau khi trở về đương nhiên không thiếu được phải chia sẻ đề tài nóng hổi này cùng mọi người trong quán một phen.

Sau cùng Lâm Kiến Thành chỉ còn cách cầm một cái khăn lông nhỏ vừa tìm được trên cái bàn bên cạnh, rồi lặng lẽ nhét vào tay Triệu Chanh.

Cô khóc đến choáng váng, cảm giác trong tay có vật mềm mềm, mơ hồ đưa lên lau nước mắt.

Kết quả lau xong tầm nhìn trở nên rõ ràng, vừa thấy đã tức giận đến nỗi vội ném chiếc khăn vào người Lâm Kiến Thành: “Trời ơi, đồ ngốc này! Đây là khăn lau bàn mà! Có phải anh đang mắng mặt tôi còn không sạch bằng cái khăn lau bàn này không!”

Lâm Kiến Thành bị oan, anh nào biết rẻ lau bàn cũng được giặt sạch sẽ đến vậy, thậm chí còn thoang thoảng mùi hương.

Tuy bị ăn mắng, nhưng thực sự anh lại thấy rất quen thuộc. Loại cảm giác này hiển nhiên không chỉ Lâm Kiến Thành nhận thấy mà ngay cả Triệu Chanh cũng thấy vậy.
Bình Luận (0)
Comment