Chương 101
Chương 101Chương 101
Ha, cô ta còn tưởng rằng đó là chuyện gì tốt, ai biết chỉ có chút tiền công như vậy!
Lúc này tiền đồng càng ngày càng không đáng giá, ai mà biết lại lấy nó ra làm tiền công chứ?
Lý Như lắc đầu: "Tôi cũng không dám trông cậy vào nó đâu!"
Đến bây giờ, cô càng cảm thấy Toàn Hữu là nội gián.
Hai mươi đồng tiền này, có lẽ chỉ là hành động tạm thời của Toàn Hữu, muốn tìm hiểu động tĩnh thôn Cốc Đôi nhưng lại không muốn tự mình đến, cho nên mới lừa gạt chú nhỏ nhà Tam Nga?
Nhị Đản, và Song Quý, vận mệnh của bọn họ liệu sẽ như chuyện xưa, tham gia nhóm thổ phỉ, biến thành bia đỡ đạn không đáng giá nhất?
Chú nhỏ nhà Tam Nga hất chân chạy rất nhanh, không lâu sau đã đến dưới sườn Tây Vương Trang.
Toàn Hữu đang ngồi dưới một gốc cây lớn ven đường, mặt mày âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một cái ổ kiến dưới chân anh ta, như thể có dao bay ra được thật.
"Chú Toàn Hữu, chú Toàn Hữu, cháu tới thôn Cốc Đôi, thôn bọn họ đào đất ngăn đường! Có một cái hố rất lớn trên đường!"
Chú nhỏ nhà Tam Nga chạy một mạch về, thở hổn hển kêu to kêu nhỏ.
Một bên khóe miệng Vương Toàn Hữu giật giật: "Đào hố? Đào hố để làm gì? Cái hố đó lớn cỡ nào?"
Chú nhỏ nhà Tam Nga nhìn thắt lưng quần Vương Toàn Hữu, ấp ấp úng úng nói không rõ ràng lắm. Chú Toàn Hữu có nói cậu ấy đi tặng đồ, đồng thời nhìn xem người thôn Cốc Đôi làm gì, rồi sẽ cho cậu ấy một khối kẹo mè, một điếu thuốc giấy!
Một năm rưỡi rồi cậu ấy chưa từng được ăn kẹo mè, thuốc lá giấy lại chỉ thấy trên người Vương Toàn Hữu, tờ giấy trắng như tuyết kia cuộn thành một điếu thuốc lá, làm thành một điếu vừa dài vừa tinh tế, dùng hai đầu ngón tay kẹp, nếu không phải treo ở trên lỗ tai, vậy hút một ngụm, chắc hẳn là sảng khoái giống như thần tiên nhỉ?
Vương Toàn Hữu cười lạnh trong lòng, kéo xuống túi vải ở thắt lưng quần, lấy từ bên trong ra một khối kẹo mè nhỏ, còn có một điếu thuốc giấy hút qua hai ngụm, nhét cho chú nhỏ nhà Tam Nga.
Mặt mày chú nhỏ nhà Tam Nga lập tức vui vẻ nở hoa, lau quần áo trên người, nhận lấy nắm chặt trong tay, nói chuyện lưu loát hẳn, khoa tay múa chân kể: "Lớn bằng từ đây tới đó! Cháu hỏi, họ nói là để ngăn chặn sói vào làng! Còn bảo người trong thôn chúng ta không có việc gì thì đừng qua đó, còn hỏi thôn chúng ta chuẩn bị xong chưa? Cháu nói thậm chí còn không thấy, một túi đồng tiền kia ném qua cho mẹ Nhị Đản!"
Cậu ấy đã lén giữ một nửa số tiền làm của riêng, chắc bọn họ không biết đâu nhỉ?
Nhỡ đâu có người hỏi tới, cậu ấy chỉ cần nói là đánh rơi trên đường. Dù sao thì cũng không ai nhìn thấy!
Sắc mặt Vương Toàn Hữu càng khó coi, khoát tay áo, quay đầu rời đi.
Chú nhỏ nhà Tam Nga vội vàng liếm kẹo mè một miếng, lúc này mới phát hiện Vương Toàn Hữu rời đi.
"Chú Toàn Hữu, chú còn có cần cháu chạy một chuyến tới thôn khác không?"
Thôn Cốc Đôi đào đứt con đường, ngoại trừ không thể đi thôn Đông Bình nữa, các thôn nhỏ khác và thôn Bất Pha, cậu ấy đều có thể đi!
Vương Toàn Hữu không quay đầu, đi thẳng lên trên núi.
Chú nhỏ nhà Tam Nga cũng không tức giận, lúc này cậu ấy có được món đồ tốt cho nên đang sung sướng đến mức có thể bay lên.
Mẹ cậu ấy nói, không thể tin miệng Toàn Hữu, nhưng kẹo mè này thật sự rất ngọt, thuốc lá giấy cũng rất là thơm nha? Cái này cũng không thể tin, thì còn có thể tin cái gì được?
Ừm, lần sau cậu ấy đi nói với chú Toàn Hữu, cũng dẫn cả cậu ấy vào thành phố làm việc, lửa mẹ và anh trai cậu ấy, giống như Nhị Đản, đi âm thầm lặng lẽ!
Sau một hồi nai lưng chật vật leo lên dốc, Vương Toàn Hữu dừng lại ở phía trước một vách đá. Anh ta tựa vào dưới một gốc cây lớn, đứng vững gót chân, mặt âm trầm, híp mắt nhìn xuống.