Chương 130
Chương 130Chương 130
Cô ta hỏi liên tiếp vài câu, giống như pháo liên châu, hỏi đến nỗi cô gái kia ngẩn cả người, bà nội Tiểu Xuân cắn chặt răng, quyết định nhanh chóng, một tay giữ chặt cô gái Hà Đông kia, tay kia giữ chặt Lý Lão Đăng: "Đi, có chuyện gì thì vào nhà nói!"
Thôn dân vốn là đi ngang qua cây Bách lớn xem náo nhiệt, những người gánh nước thì vội vã về nhà, còn ai rảnh rỗi thì lập tức đi theo.
Đi đầu là Trương Hồng Hà và Tiểu Lan.
Cát Tiên Cần đang tưới rau trong ruộng rau nhỏ bên ngoài nhà hầm. Bất thình lình nhìn thấy bà Tiểu Xuân đi về phía này, một đôi chân nhỏ lảo đảo chạy rất nhanh, trong tay dắt hai người, phía sau lại có mấy người, trong lúc nhất thời choáng váng, thiếu chút nữa cầm không vững cái muôi bầu trong tay. Cô gái kia đưa mắt nhìn Cát Tiên Cần, nhìn chằm chằm hồi lâu, bỗng nhiên dứt ra khỏi bà Tiểu Xuân, nhào vào trong ngực Cát Tiên Cần, khóc to vang dội.
"Mẹ! Mẹ của con!"
Muôi bầu trong tay Cát Tiên Cần rốt cuộc rơi xuống đất, nước tạt vào chân cô ấy cũng không để ý, cô gái trong ngực khóc đến tiếng thứ ba, Cát Tiên Cần cũng phản ứng lại, đây là con gái mà cô ấy bỏ lại ở Hà Đông!
Hai mẹ con ôm nhau khóc, mấy người phụ nữ tò mò vây xem, nhìn thấy vậy cũng rơi nước mắt theo.
Bà nội Tiểu Xuân im lặng nhặt cái muôi bầu trên đất lên, đau lòng nhìn lỗ nhỏ trên đó.
Nhưng mà việc làm cho bà ấy đau lòng cũng không riêng gì chuyện này.
Nhìn cô gái Hà Đông ngồi trong sân nhà bà ấy, ôm bát ăn đến nỗi không ngẩng đầu lên, bà Tiểu Xuân cố nén bi thương trong lòng, dứt khoát dời tầm mắt, nhưng không lâu sau lại bị hút qua...
Đây là bát thứ bal
Cháu nội ruột thịt của bà ấy cũng không được ăn nhiều như vậy!
"Ôi, nước, chị, cho chị nước..."
Cậu bé Tiểu Xuân vốn vừa phát hiện một cái hang chuột đồng ở bên cạnh bờ đất, hai mắt tỏa sáng đang muốn nhảy vào hang với mấy đứa bạn, xem có thể lấy chút thức ăn ra hay không, ai biết thấy Tiểu Lan chạy tới thở hổn hển, nói cho cậu bé biết về người chị mà mẹ cậu bé đã bỏ lại ở Hà Đông kia!
Cậu bé mới trở lại sân, đã nhìn thấy một cô gái ăn mặc rách nát, đang ngồi ở trước bàn đá nhà cậu bé, uống cháo từng ngụm từng ngụm một, trên mặt cô gái đó có cả máu và bùn, còn có thể mơ hồ nhìn ra được, quả nhiên hơi hao hao mẹ cậu bé. Lớn như vậy rồi cậu bé vẫn luôn là con một, mẹ cậu cũng không ít lần nói sau lưng với cậu bé rằng cậu còn có chị, bạn bè trong thôn phần lớn đều có anh chị em, đặc biệt là những người có chị, còn có thể làm giày cho anh em trai, cậu bé rất hâm mộ...
Sau đó, mẹ cậu bé bảo cậu đi lấy nước rửa mặt cho chị, cậu bé vội vàng chạy đi. Không hề phát hiện, sắc mặt bà cậu bé đen như đáy nồi.
"Đây là em con, tên Tiểu Xuân, mười tuổi."
Cát Tiên Cần ngược lại thoáng nhìn thấy sắc mặt mẹ chồng, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì giả vờ không phát hiện.
Mặc kệ nói thế nào, con gái ruột ngàn dặm xa xôi tới tìm nơi nương tựa, cô ấy có thể không cho ăn một bữa no sao? Tốt xấu gì cô ấy ở trong nhà này, không có công lao cũng có khổ lao, sinh ra Tiểu Xuân, mỗi ngày còn làm nhiều việc như vậy!
Tuy rằng là cùng mẹ khác cha, nhưng cũng là ruột thịt, dù sao từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng gặp mặt, chị em nhận nhau, gọi nhau một tiếng, cũng hơi ngượng nghịu, không biết nên nói gì.
Lý Lão Đăng đưa Triệu Hồng Anh tới đứng ở trong sân, hơn nửa ngày không có chuyện gì của anh ấy, ho một tiếng: "Dì, thím Tiên Cần, người cũng đưa đến rồi, tôi về đây..."
Cát Tiên Cần còn chưa kịp phản ứng, bà Tiểu Xuân đã tiến lên một bước: "Lão Đăng! Cậu đợi đã! Người này là chuyện gì vậy, cậu nói cho rõ ràng đã chứ?"
Trong nhà bất thình lình có thêm một miệng ăn, rau gạo trong nhà vốn dĩ chỉ có thể cầm cự đến lập đông!
Bà ấy là một bà già, sắp sầu chết rồi... Ai còn vui nổi?