Chương 132
Chương 132Chương 132
Hai cô gái được dẫn về đều mười bảy mười tám tuổi, trong lòng mẹ anh ấy xoay vài vòng, vẫn rất nhiệt tình bưng cho hai người một bát nước canh loãng.
Hỏi ra, mới biết được, hai bọn họ là người một thôn ở Hà Đông, cô gái kia lớn hơn một chút, tên là Hương Thảo, cô nhỏ hơn tên là Hồng Anh. Thôn kia của các cô ấy, không có lương thực không nói, còn có thổ phỉ thường xuyên tới đó gây họa, thật sự không chịu nổi, mấy người đành phải kết bạn lên Hà Tây xin cơm.
Hồng Anh đi theo chú Tư, Hương Thảo đi theo mẹ, ai biết được trên đường đi thì chú Tư gục ngã, đi đến núi lớn giáp ranh hai tỉnh, lại đụng phải sói.
Bảy tám người chỉ còn lại có mẹ Hương Thảo che chở hai cô gái. Ba người một đường chạy loạn, chạy vào một gian miếu đổ nát.
Một đám sói, ít nhất cũng có hơn mười con, con nào con nấy mắt xanh thẳm, rất dọa người, vây quanh cửa miếu đổ nát.
Ba người trong ngôi miếu đổ nát đều ngây người sợ hãi, mắt thấy bầy sói xông vào, mẹ Hương Thảo tay cầm một thanh gỗ nhọn, hai cô gái cũng cầm chắc đá trong tay.
Không đến một hiệp, ba người bọn họ sẽ trở thành bữa ăn ngon trong miệng sói.
Hai cô gái nhỏ đè nén tiếng khóc, mẹ Hương Thảo đứng che ở phía trước các cô, bỗng nhiên không biết từ đâu bộc phát sức mạnh, ưỡn ngực, xông lên, hướng về phía những chiếc răng sói hét lớn.
"Đến đây! Đến đây ăn thịt ta đi! Ăn ta đi! Bọn chúng vẫn còn nhỏ, không có thịt đâu! Mau chạy đi! Chạy đi!"
Con sói đầu đàn cũng không khỏi kinh hãi trước bộ dáng điên cuồng của bà.
Mấy con sói còn lại vây quanh cái miếu, xếp thành hình quạt.
Sói đầu đàn há to miệng, răng nanh trắng tỉnh, vài giọt nước miếng tanh hôi nhỏ xuống mặt đất, lúc này, cổ mẹ Hương Thảo. cách cái miệng của sói đầu đàn cũng không xa, mắt mẹ Hương Thảo loé lên, lúc này, hình như việc bị sói ăn thịt cũng không còn đáng sợ nữa, ngược lại muốn nhào tới, để cho mình làm no những con sói này, thịt của bà đủ nhiều, xương cốt cũng nhiều, chống đỡ cũng phải chống chết chúng nó! Như thế Hương Thảo mới có thể trốn thoát!
Nhìn con người cao lớn trước mặt, sói đầu muốn nhào tới cũng có chút do dự, không rõ con người này muốn làm cái gì, chẳng lẽ, con mồi này sẽ lập tức chuyển mình biến thành thợ săn?
Bỗng nhiên, từ quả núi cách đó không xa truyền đến âm thanh gầm tú to lớn.
Sói đầu đàn rất thông minh phát hiện, đây chính là mãnh thú lợi hại hơn nó rất nhiều!
Sói đầu đàn cẩn thận lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, một trận gió quét qua, trong nháy mắt lông toàn thân sói đầu đàn đều dựng hết cả lên, khẽ kêu một tiếng, mang theo đồng bọn nhanh chóng bỏ chạy.
Hương Thảo và Hồng Anh đưa mắt nhìn nhau, vừa ngạc nhiên vừa mừng, ngây người mất một lúc.
"Đàn sói chạy mất rồi!"
“Sói không ăn chúng ta sao?"
"Mẹ! Mẹ ơi! Đàn sói bỏ chạy rồi!"
Hương Thảo vui vẻ nhào về phía mẹ mình, mẹ cô bé lại đột nhiên ngã xuống.
Nhiều ngày không ăn được gì, mẹ Hương Thảo đã kiệt sức rồi, vừa lúc nãy, chút khí lực cuối cùng đã rút ra hết để bảo vệ con gái mình, vừa rồi chính là hồi quang phản chiếu.
Hương Thảo và Hồng Anh khóc lóc đào hố sau ngôi miếu chôn cất bà.
Khi chôn mẹ xong, cả Hương Thảo và Hồng Anh đều thấy một con mèo lớn toàn thân màu vàng đen, với đốm hoa nhảy từ trên sườn đồi qua rừng.
"Đó là báo!"
"Có phải báo đốm hoa kia trông giống như đồng tiền không?"
"AI Là một con báo già! Bên trong núi sâu phía đông thôn chúng ta, là một con báo già!"
"Đàn sói sợ con báo này, nếu không phải bởi vì điều này, hai người chúng ta đều đã mất mạng rồi!" "Tôi nghe nói thôn chúng ta từng xuất hiện vài con sói, nhưng cũng không giống như những gì mấy thôn bên ngoài nói, lũ sói này đi thành một đàn, ban ngày dám mở cửa sổ, nhảy vào ngậm đứa nhỏ chạy đi, có đại hán đi tới giúp đỡ đều có thể bị sói ăn, thì ra sói không dám đi về phía chúng ta, là sợ báo già nha!"