Chương 138
Chương 138Chương 138
"Ồ, cũng không tệ lắm. Lão Lưu thì thế nào? Gia đình lão nói thế nào?"
Trương Hồng Hà nháy mắt: "Nhà đó còn nói, con cái nhà họ cũng không còn trẻ, nhân khẩu ít nên có thể lấy vợ sớm cũng rất được, nhà họ cũng sẵn sàng cho năm mươi cân lương thực làm sính lễ!"
Trương Hồng Hà nói xong còn có chút ghen tị, đó là năm mươi cân thóc đó!
Một nhà là hai cái cây, một nhà khác là năm mươi cân lương thực, nếu không phải là năm mất mùa, tất nhiên là hai cái cây có giá trị hơn, hơn nữa nhà họ Trương ở Thạch Đầu viện là người cùng thôn, người nhà đó rất tốt, kết thành thân gia tất nhiên không có vấn đề gì, lại càng không cần phải nói Miên Hoa là được nhận nuôi. So ra thì tốt hơn nhiều nhà Lưu Lão Xoa chỉ có một mình lẻ loi trơ trọi. Nhưng còn không phải do năm nay mất mùa sao?
Cây cũng không phải là đồ cần dùng gấp, năm mất mùa không qua được, người còn không sống nổi thì sửa sang phòng cái nỗi gì?
Nếu để cho Trương Hồng Hà lựa chọn, cô ta cũng sẽ chọn lương thực.
Trong lòng Lý Như nghĩ, chuyện này còn cần lựa chọn sao?
Thứ nhất là có thể loại trừ những người không đứng đắn ra, tính cách Miên Hoa hiền lành, phải tìm cho cô bé một người mẹ chồng tốt tính. Bây giờ cũng không phải ở thời hiện đại, tính cách của cha mẹ chồng có chút tật xấu thì còn có thể tách ra ở riêng, hiện giờ ở thôn Cốc Đôi, nhà nào cũng là do mẹ chồng làm chủ, con dâu mới không ở được hơn mười năm thì đừng hòng nghĩ tới chuyện trở mình. Gia đình Lưu Lão Xoa coi như bị Lý Như ảnh hưởng đến số phận, tên nhóc nhà họ Lưu thân hình cao lớn, là đứa trẻ có thể làm được việc, Lý Như cũng rất thích, chỉ có điều: "Hai nhà này cũng không tồi, nhưng mà Miên Hoa còn ít tuổi, mới có mười ba tuổi, con trai nhà Lưu Lão Xoa không phải đã mười tám tuổi rồi à? Chênh nhau hơi nhiều tuổi..."
Lý Như nói với Cát Tiên Cần, lúc đầu Cát Tiên Cần còn không phản ứng kịp, gật đầu lung tung theo: "Kém năm tuổi đó..." Đột nhiên ngẩn người ra, hai mắt lấp lánh, nhìn Lý Như, lại nhìn sang Trương Hồng Hà.
"Nhà họ Trương ở Thạch Đầu viện thì sao? Chị dâu Ngọc Đào nói là đính hôn trước, hai năm sau mới tổ chức."
Trương Hồng Hà nói rất nhiệt tình, nhưng trong lòng thì lại bĩu môi, hai người Ngọc Đào sẽ nghĩ, bây giờ lương thực không đủ ăn, trước tiên không tổ chức vội, chờ Miên Hoa lớn, qua năm mất mùa này mới tổ chức, tiết kiệm được bao nhiêu lương thực? Nhưng tại sao nhà bọn họ không đợi luôn đến hai năm nữa mới tìm người đính hôn ấy hả? Còn không phải sợ đến lúc đó mấy cô gái nhà lành xung quanh đều đã có mối hết rồi, nhà bọn họ sẽ bị thiệt thòi sao? Bàn tính này, đúng là gảy cũng ghê đấy.
Lý Như cười cười: "Bây giờ đang loạn lạc, đã không có lương thực, lại còn có thổ phỉ làm loạn, nghe nói quỷ binh Nam Đảo đang chiếm huyện thành, không biết lúc nào sẽ đến thôn chúng ta, chúng ta là dân chúng nhỏ bé, qua được ngày nào thì hay ngày đó, ai biết được có thể sống được qua hai năm nữa hay không? Con của tôi còn nhỏ, cây cối có ích gì, lại cũng không sửa sang nhà cửa, đợi hai năm sau lại tính sau được không?”
Tay trái Trương Hồng Hà nắm lấy cổ tay phải, đặt trên thắt lưng, kêu một tiếng: "Chị Nhị Mai, đây là chị không đồng ý cả hai nhà sao?" Cô ta tràn đầy nhiệt tình tới đây, muốn kiếm một phần lễ của bà mối nữa đó.
Lý Như lại mỉm cười, chỉ sang Cát Tiên Cần: "Này, ngược lại tôi lại biết một mối khác, xứng đôi nhất với con trai nhà Lưu Lão Xoa."
Trương Hồng Hà nhìn thấy Cát Tiên Cần, hai mắt lập tức sáng lên, vỗ vào bàn tay một cái.
"Đúng rồi! Con gái nhà cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Cát Tiên Cần vội nói: "Mười sáu, mười sáu lẻ tám tháng, coi như mười bảy."