[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 146

Chương 146 Chương 146Chương 146

Người nhà họ Đoàn ở trên núi Nam Lĩnh lại rất yên bình, nghe được tin tức Lý Như và Xuyên Trụ mang tới, càng không dám đi ra khỏi núi, người nhà họ Đoàn còn mời Lý Như và Xuyên Trụ tới đó ở, Lý Như và Xuyên Trụ bàn bạc một hồi, tạm thời vẫn không tới.

Dù sao thì không biết đám quỷ binh Nam Đảo này khi nào sẽ đi, nếu bọn họ ở Nam Lĩnh xa xôi như vậy, không biết được tin tức, lỡ đâu khi đám quỷ binh Nam Đảo rút đi, bọn họ lại không quay về kịp, ai biết được nhà mình có bị người khác chiếm mất hay không?

Hơn nữa cũng còn hai nhà kia nữa, cũng không thể vứt họ ở đấy được đúng không?

"“Khụ khụ..."

Trong hang động không rộng lắm, kể cả có đốt chút lửa, cũng vẫn vừa âm u vừa lạnh lẽo, bà nội Tiểu Xuân đã lớn tuổi, ngày ngày ngủ trong hang động, kể cả Đồng Tài có hiếu thảo, cố gắng trải cỏ cho bà ấy dày nhất, che chắn cho bà ấy cũng kỹ nhất, nhưng bà ấy vẫn bị nhiễm lạnh sinh bệnh, mỗi khi ho là ho rất lâu.

"Bà nội, uống chút nước không ạ?"

Tiểu Xuân đưa bát nước được đun trong ấm ở bếp than bên cạnh cho bà nội cậu, bà nội cậu bé nhận lấy bát sứ thô, xua tay với cậu bé: "Cháu đi ra ngoài, ra ngoài đi"

Lòng nghỉ ngờ của người già nặng, mấy ngày nay bà ấy cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, lúc ho cảm thấy lồng ngực có tiếng ong ong, bà ấy bi quan nghĩ, có thể là do bà ấy đã có tuổi, bị bệnh nan y giống như lão Trương ở trong căn nhà dưới gốc cây Bách, sợ là không sống nổi.

Bà ấy không chịu ở gần Tiểu Xuân, ngay cả ban đêm, cũng muốn ngủ một mình ở chỗ Xa xa.

Bà ấy tuổi đã cao thì không sao, nhưng lây cho đứa nhỏ thì phải làm sao chứ?

Tiểu Xuân ra khỏi hang động, đứng ở cửa hang, lau nước mắt.

Nếu như lúc này ở trong nhà, thế nào cũng có thể cho bà nội được bát cháo nóng, đắp thêm mấy cái chăn cho đổ mồ hôi, nói không chừng sẽ khoẻ hơn, thuốc của ông bác dưới gốc cây Bách uống, cũng có thể lấy cho bà nội cậu bé uống, không như bây giờ phải chứng kiến bệnh của bà nội cậu bé càng ngày càng nặng thêm.

Lý Như dẫn theo mấy đứa nhỏ đi hái rau dại ở gần đó, dốc núi bên này ở xa thôn, rau dại xanh non mơn mởn, thấy thời tiết đang lạnh dần, qua mùa thu này, những loài rau xanh này không còn nữa, bây giờ có thể nhân dịp bổ sung thì cố gắng hái nhiều một chút. Bởi vì lúc trước chuẩn bị cho việc chạy nạn, Lý Như lo các con sẽ sinh bệnh, đã mang theo một ít lát gừng khô và một ít dược liệu thường dùng, còn lại trên những chỗ đất hoang đều có thể tìm thấy sài hồ, hoàng kỳ, bồ công anh nên không cần chuẩn bị, bây giờ bà nội Tiểu Xuân sinh bệnh, Lý Như cũng lấy ra miếng gừng đun nước cho bà ấy uống, nhưng cũng không có tác dụng mấy.

Trông thấy Tiểu Xuân lau nước mắt, Lý Như liếc mắt ra hiệu cho Đại Lâm và Tiểu Lan, hai đứa một trái một phải đi qua, lôi kéo Tiểu Xuân cùng đi hái rau dại.

Những người khác cũng không hề nhàn rỗi, hai người phụ nữ Cát Tiên Cần và Tú Anh cùng nhau đi lên sườn núi hái quả hồng dại và táo chua.

Đồng Tài đi về thôn Cốc Đôi, lén lút tìm hiểu, xem đám quỷ binh Nam Đảo đã đi chưa. Xuyên Trụ và Lưu Lão Xoa mỗi người vác một khẩu súng, vừa dùng liềm cắt cành mận gai, vừa để dành một tai nghe ngóng động tĩnh phía bắc.

Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, mấy người phụ nữ ngừng công việc trên tay lại, chuẩn bị quay về động nấu cơm.

Hiện giờ bọn họ ăn một bữa một ngày, đêm đến không dám nhóm lửa sợ bị đám quỷ binh kia nhìn thấy.

Bỗng nhiên nghe thấy dưới sườn núi có người chạy ầm ầm qua bên này, bất kể là người lớn hay trẻ con đều cảnh giác nhìn qua, trông thấy dáng người quen thuộc, là Đồng Tài, lúc này mới yên tâm.

"Nhanh, nhanh chuẩn bị một chút, đám quỷ binh đi rồi! Chúng ta có thể trở về thôn!"
Bình Luận (0)
Comment