[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 152

Chương 152 Chương 152Chương 152

Những thứ này mặc dù ở thôn Cốc Đôi không có, nhưng cũng không dùng để ăn, thím Nhị Mai lấy chúng làm gì?

Đại Lâm bối rối, nhưng vẫn rất nghiêm túc dẫn đường, sau khi đi qua đoạn Tây Vương Trang, gần đến thôn Tiểu Cao rồi, trên núi nào có những gì, Đại Lâm đều rất quen thuộc, Lý Như hỏi câu nào cậu bé cũng biết.

Nghe thím Nhị Mai trên núi phía sau thôn Tiểu Cao có chỗ nào rau dại mọc tốt không, Đại Lâm nhanh chóng nói hết những gì mình biết ra.

Bây giờ thôn Tiểu Cao không còn ai nữa, nếu không có thím Nhị Mai giúp đỡ thì cậu bé đã chết từ lâu rồi, ăn nhà người ta ở nhà người ta, bây giờ có thể giúp được một chút, đương nhiên Đại Lâm sẽ biết gì nói đấy, không hề giấu diếm. "Cam thảo mọc rất nhiều ở đây, nhưng cũng không thể ăn quá nhiều."

Đại Lâm dẫn Lý Như đến hang động đá vôi ở sau núi thôn Tiểu Cao, cạnh cửa hang có một mọc một khoảng đất màu xanh lá cây, loài cam thảo này là rau mùi dại, có tác dụng chống cảm, gió và viêm, cũng có thể dùng làm rau ăn.

Người lớn trong nhà Lý Như từng nói ông ngoại Tăng của Đại Lâm bị bệnh nặng như vậy mà vẫn sống sót được, đoán là có lẽ vì quá đói nên không chịu nổi nên đã ăn nhiều cam thảo.

Đã đến thì không thể trở về tay không, Lý Như và Đại Lâm đào được một ít cam thảo rồi, ước lượng cũng phải hai ba cân mới dừng tay.

"Thím Nhị Mai, đi xa hơn tí nữa, sườn núi bên kia có mấy cây nho, hay là chúng ta qua đó xem sao?” Thực ra nho núi còn chưa chín, phần lớn vẫn còn xanh, nhưng năm đói kém mất mùa, chỉ cần ăn được thì không được bỏ đi. Đại Lâm nghĩ lỡ như có quả chín, thì có thể mang về cho Miên Hoa và Tiểu Lan nếm thử.

Lý Như đang lo không biết phải nói với Đại Lâm như thế nào, xem cậu có thể nhớ ra chỗ nào thường hay tới không, giờ thì ngược lại đỡ phiền phức hơn, vui vẻ để Đại Lâm dẫn đường.

Sau khi leo lên hai con dốc và rễ vào một góc khác, cả hai dừng lại trước một sườn núi.

Sườn núi này hơi dốc, từ trên nhìn xuống, đáy mương mọc đầy bụi gai, ít nhất cũng phải cách bờ cỡ hàng chục tầng lầu.

Nhưng ở chỗ gần sườn dốc nhất có vài cây thông cong queo, nho núi đang leo lung tung trên đó, trên ngọn có những chùm nho. mọng nước, hướng về phía mặt trời, một số chùm đã chuyển sang màu đỏ.

"Thím, thím ở đây đợi cháu, cháu xuống hái!"

Những cậu bé trên núi ở độ tuổi này đều rất nhanh nhẹn, leo trèo lên xuống là chuyện bình thường, Đại Lâm thì quá sành sỏi việc này rồi, cậu không cao bằng chú nhỏ của mình, nhưng so với những đứa trẻ cùng tuổi thì cậu vẫn đứng thứ nhất thứ hai đó!

“Này, đợi đã!"

Lý Như đứng trên sườn dốc, thay đổi góc độ và phương hướng, chăm chú quan sát đáy mương, cố gắng tìm ra điều gì đó kỳ lạ.

Đáng tiếc là mắt cô bị đau, chẳng nhìn thấy gì cả.

Sau khi dặn đi dặn lại Đại Lâm phải cẩn thận, Lý Như lấy sợi dây gai dày tự chế để leo núi mà cô đã chuẩn bị trước đó từ chiếc giỏ trên lưng ra, buộc một đầu vào cái cây lớn bên sườn dốc, đầu còn lại thì buộc vào thắt lưng Đại Lâm, sau đó mới nhìn Đại Lâm nhanh nhẹn đẫm lên những tảng đá nhô ra bên sườn dốc, hai ba nhát đã nhảy đến cạnh cây nho.

"Đủ rồi, mau lên đi, đừng hái quá nhiều, chỉ nếm thử thôi."

Lý Như chăm chú quan sát động tác của Đại Lâm, một lúc sau hái được chục chùm thì cô gọi cậu bé lên.

Nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối, chẳng lẽ vì cô, một con bướm xuyên thời gian mà thất lạc túi bột mì rồi?

"Thím, thím kéo giỏ lên trước đi."

Cuối cùng, Đại Lâm hái được hơn chục chùm nho, sau đó cậu bé thả tay, cởi dây thừng quanh eo, buộc vào chiếc giỏ gần đầy.

Lúc Lý Như đang kéo giỏ lên, Đại Lâm lại nhìn thấy trong bụi gai cách đó hai bước có hai cây nhân sâm đầu gà.
Bình Luận (0)
Comment