Chương 154
Chương 154Chương 154
Rồi những năm tháng đau đớn ấy qua đi, khi mẹ cậu bé trở về, bà mang về một tin buồn rằng các em trai của cậu bé đều bị cho đi và cha cậu bé đã phải chết đói. Điều khiến Đại Lâm càng thêm đau khổ hơn là những người thân khác trong thôn Tiểu Cao cũng lần lượt bị chia cắt, chỉ có chú ba trở về, còn chú tư thì không.
Người chú thứ ba kết hôn với mẹ ruột của mình, người đã trở thành góa phụ, sinh con và rồi lập một gia đình mới, không còn nơi ở ở thôn Tiểu Cao, vì vậy Đại Lâm kết hôn với nàng dâu Tiểu Lan và sống ở thôn Cốc Đôi, coi như là tới cửa ở rể.
Người ở rể và người ngoài luôn có địa vị thấp ở thôn Cốc Đôi, mấy năm nay họ đã phải chịu nhiều đau khổ, sau này bởi vì tốt bụng, thông minh còn có năng lực, Đại Lâm học được rất nhiều kỹ thuật. Cậu biết cách sửa chữa nồi niêu trong nhà, thậm chí còn có thể làm thợ mộc, chỉ sau này cậu mới tạo được danh tiếng tốt ở thôn Cốc Đôi và dần dần có được chỗ đứng vững chắc.
Nghĩ đến đây, mắt Lý Như cũng ươn ướt.
Đại Lâm thấy vậy lập tức ngừng khóc, nhanh chóng dùng tay áo lau nước mắt,"Thím ơi, chúng ta nhanh chóng mang bao bột mì này về nhà nhé?"
Cũng là bởi vì cậu quá ngu ngốc, nhặt được đồ tốt, quá đỗi vui mừng nên mới bắt đầu khóc, lại khiến cho thím của mình phải khóc theo.
Hai người không thể nào vác túi mì này về làng một cách táo bạo như vậy, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn!
Lý Như gật đầu, lau nước mắt rồi cẩn thận xem xét chiếc túi trước mặt.
"Được rồi, chúng ta có thể chia nó thành hai túi, giấu một nửa trước, sau đó mang nửa còn lại về thôn..."
Cái mà Lý Như bắt đầu nói đến chính là phương pháp sinh tồn của lão lỗ tông, nếu như không nhờ có sự thông minh, có lẽ lão tổ tông đã không sống được đến tuổi trưởng thành và sẽ không có tới đời con cháu như Lý Như và những người khác.
"Giấu ở đây, lỡ có người phát hiện thì dìu lên cõng trên lưng, cháu cõng nó trên lưng, phía trên phủ một lớp rau rừng là được!"
Lúc này, Đại Lâm lại không đành lòng chia sẻ một nửa bao bột mì trắng ngon như vậy với người khác, lỡ như có người khác đến đây hái nho nhìn thấy nó thì phải làm sao?
Mắt Lý Như lóe lên, cô nhớ lại lúc mình đi ra ngoài còn đặc biệt mang theo pháo cho an toàn, nếu có một hai người đàn ông muốn chạy tới cướp đồ ăn, cô sẽ mang chúng ra hù dọa, không sợ bất kỳ ai.
"Được rồi, lấy hết đi, trước tiên xách cái bao tải này lên dốc núi đã!"
Đưa những quả pháo khác treo trên thắt lưng của Đại Lâm, Lý Như cúi người xuống rồi nhờ Đại Lâm giúp cô vác bao mì lên trên vai, sau đó đứng dậy một cách khó khăn.
Nếu không phải những ngày này cô chăm tập luyện chăm chỉ, cô sẽ không còn sức để ôm chúng mất!
Nhưng dù vậy, cô vẫn khom lưng và loạng choạng leo lên, leo được nửa con dốc này không có cách nào di chuyển được, đi lại càng lúc càng khó khăn, những tảng đá vỡ dưới chân cô lần lượt rơi xuống, đột nhiên một tiếng uych vang lên, Lý Như sợ đến mức suýt đánh rơi đồ ăn trên lưng xuống dốc đá.
"Thím ơi?"
Đại Lâm sợ đến mức nắm lấy còng tay của Lý Như, Lý Như lặng lẽ đặt thức ăn trên người xuống, ra hiệu nhận lấy pháo từ tay Đại Lâm rồi một tay nhận lấy nó, tay còn lại với lấy chiếc đèn.
Cùng lúc đó, Lý Như và Đại Lâm đều nhìn về phía phát ra âm thanh, cách đó vài mét là một cánh đồng ngải cứu, cỏ mọc cao bằng nửa người, nhìn kỹ mới thấy có một nửa chiếc đế giày màu nâu lộ ra ngoài.
"Ai? Ai ở đó? Ra đây! Bằng không tôi sẽ bắn, tôi sẽ bắn đấy!"
Lý Như có gan hỏi, nhưng trong lòng lại rất hoảng loạn, mấy lần cũng không bắn ra một viên đạn nào, nhưng lại gần như vậy, dù mạnh mẽ đến đâu, nếu cứ như thế này, cô cũng sẽ chết, một nửa cuộc đời sau của cô sẽ uổng phí.