[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 161

Chương 161 Chương 161Chương 161

"Hóa ra là như vậy, nếu như đám quỷ binh nghe lời của hán gian, nói thôn ta có bảo bối nên mới tới sao? Vậy Dương Lão Cửu ngược lại là một hảo hán! Một người mà giết được tận hai tên!"

Chỉ là nghe Lý Như nói đến Dương Lão Cửu này, Xuyên Trụ rất bội phục: "Chị hai, ngày mai chị còn qua đó không, em đi cùng với chị!"

Lý Như gật đầu: "Được thôi, em đi còn có thể giúp chị xem thử."

Lý Như có thể coi là tư tưởng hiện đại, không quá chú trọng những thứ như nam nữ khác biệt này, nhưng bây giờ Dương Lão Cửu kia chỉ còn một cánh tay có thể động đậy, có một người đàn ông chăm sóc, chắc chắn sẽ mạnh hơn một người nhỏ tuổi như Đại Lâm rất nhiều. "Có điều, chuyện này, nhất định không được nói với người ngoài!"

Dương Lão Cửu này, mặc dù những điều mà anh ta nói kia, nghe thì cũng coi như là hợp tình hợp lý, nhưng suy nghĩ kỹ thì Lý Như vẫn là có chút không tin tưởng lắm, ví dụ như, khổ cực như vậy, nếu thật sự có bản lĩnh, hạ thủ nhanh, mạnh, chính xác, làm chết hai người trong đội ngũ quỷ binh? Trong đó còn có tên hán gian kia? Anh ta đã nổi lên tâm tư này từ lâu, hay chỉ là trùng hợp? Anh ta còn có thân phận khác sao?

Coi như là Dương Lão Cửu không có thân phận gì đặc biệt, cũng là khổ cực giết quỷ binh để chạy trốn ra ngoài. Kháng chiến vẫn còn hai năm nữa mới kết thúc, nói không chừng một lúc nào đó đám quỷ binh sẽ tới thôn Cốc Đôi để càn quét, nếu như có một chút tiếng gió nào truyền ra ngoài, hai nhà Lý Như và Xuyên Trụ đã giúp Dương Cửu Châu, vậy thì chắc chắn sẽ bị đám quỷ binh cho vào đầu danh sách báo thù.

Lý Xuyên Trụ hội ý, gật đầu: "Yên tâm đi, đây là chuyện mạng người đói Em cũng không ngốc."

Anh ấy đã từng nghe một người bạn kia ở thôn Đông Bình nói qua, các quỷ binh ở trên huyện giết người không chớp mắt, nghe nói lục soát được người đảng mới, chỉ cần trông nhã nhặn một chút, ăn mặc có chừng mực thì đều sẽ bắt lại, xếp thành hàng ở góc phố tây để xử bắn!

Đừng nhìn vợ anh ấy không nói, thật ra trên miệng không nói gì, trong lòng anh ấy còn không tính sao?”

Lúc sắp đi, Lý Xuyên Trụ nhượng bộ một chút: "Bỏ đi, chị hai, chỗ chị nhiều người, không cần cho em nữa đâu."

Lý Như cứng rắn nhét túi bột mì cho anh ấy: "Khách sáo cái gì chứ, cầm lấy đi, đem về cho mấy đứa nhỏ ăn ngon một chút!" Một túi bột mì cũng không thể nào khiến cho cả nhà Lý Như ăn đến mức biến thành một người béo, chia cho Xuyên Trụ một phần, cũng coi như là tạo một chút tình người.

Xuyên Trụ cũng không nói thêm nữa, nhận lấy gói bột kia, cẩn thận kẹp chặt dưới cánh tay từng li từng tí, vẫy tay với Lý Như rồi lách người ra khỏi sân, dáng vẻ như kẻ trộm vậy, bước nhanh về phía nhà mình.

Một đêm trôi qua, Lý Như đã dậy từ sớm, làm xong bữa sáng rồi, bữa sáng hôm nay là canh bột mỳ nấu rau dại, cộng thêm bánh bột ngô với rau dại, bữa sáng như nhà Lý Như bây giờ là thịnh soạn nhất, bữa trưa là kém nhất, đây là đề phòng, sợ bị người ngoài nhìn thấy đều ăn những gì, dù sao, lúc người đói bụng, vậy thì không quá coi trọng cái gì mà nhân nghĩa đạo đức nữa.

Ăn sáng xong Lý Như bảo đám trẻ ở trong nhà, cô bưng một bát canh đặt ở trong cái làn, dùng vải thô che lên, sau đó khoác lên đi tới nhà Trương Đồng Tài.

Lúc bà nội của Tiểu Xuân ở bên ngoài bị nhiễm phong hàn, ho đến không ngừng được, bản thân bà cảm thấy giống như lão Trương ở dưới gốc cây Bách lớn vậy, như mắc phải bệnh lao, không chịu ăn cơm với tất cả người nhà, đến cả Tiểu Xuân muốn tiến lại gần bên người bà cũng không cho, lúc này mới mấy ngày, bệnh càng nặng hơn rồi, nhìn thôi cũng thấy già đi rõ rệt.
Bình Luận (0)
Comment