[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 171

Chương 171 Chương 171Chương 171

Đấu tới đấu lui, đầu rơi máu chảy, cuối cùng nhà họ Dư còn lại không có mấy người sống, hơn nửa tài sản thuộc về người Nam Đảo. Lúc này hai hậu duệ của ông ta mới ý thức được tình hình không ổn, vội đào vong ra hải đảo, xem như cũng có thể giữ lại huyết mạch cuối.

Mặc dù Lý Như biết rất nhiều, nhưng cô cũng không ngốc, cô biết mình không thể biểu lộ ra: "Thì ra là như vậy, khó trách mấy cụ già trong thôn tôi đều nói bởi vì thôn bọn tôi nằm trên núi mới có thể thanh tĩnh, cũng dễ sống hơn."

Dương Lão Cửu cảm khái gật đầu: "Đại tẩu nói không sai, huyện Thấm Thành có thể cho dân chúng có nơi để hít thở, trừ căn cứ phía Nam ra cũng chỉ có chỗ này của chị."

Thôn Cốc Đôi đã trải qua nhiều thảm họa khác nhau, bị bọn quỷ binh Nam Đảo càn quét, nhà nào cũng có tang lễ, có mấy nhà không biết đã chạy trốn tới nơi nào, ví dụ như nhà anh cả Lý Như, nghe nói là chạy theo mấy nhà đi về phương Bắc, hiện giờ còn bặt vô âm tín.

Nhưng dù vậy, so với thôn khác, thôn Cốc Đôi vẫn còn tốt chán! Không thấy toàn bộ Hà Tây, huyện Thấm Thành đang loạn thành cái gì saol

Hôm nay Dương Lão Cửu sắp chia tay đã thành thật với cô, Lý Như cũng biết đại khái về vị anh hùng tương lai này rồi, biết Dương Lão Cửu tất nhiên là từ căn cứ kia tới, nên tò mò hỏi câu: "Anh Dương, có mấy lần anh nhắc tới căn cứ gì đó, đó là căn cứ gì vậy?"

Vị đại tẩu này đã cứu mình một mạng, còn bôi thuốc cho anh ta, cho anh ta ăn cho anh ta uống, nhanh nhẹn, không keo kiệt, nói chuyện cũng dứt khoát, rất thú vị, trong lòng Dương Lão Cửu rất bội phục, cho nên khi nghe Lý Như không biết căn cứ là gì vẫn kiên nhẫn giải thích vài câu.

"Căn cứ là địa bàn do đảng chúng ta thành lập, hiện tại đang giao cho người lao động quản lý, có đội khiêng gỗ nữa, đều là đàn ông trong thôn báo danh tham gia, chuyên môn đánh thổ phỉ diệt quỷ binh, bảo vệ thôn của mình."

"Đại tẩu, tôi không lừa chị, tôi từ căn cứ tới, lần trước ở sườn núi nghe chị nói cách diệt châu chấu, khi trở về, tôi đã làm theo cách của chị, không ngờ còn rất hiệu quả, bên chỗ bọn tôi bắt rất nhiều châu chấu làm thức ăn, cho gà vịt ăn càng được lợi!"

Nghe những lời của Dương Lão Cửu, Lý Như cảm thấy rất vui. Dù đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chỉ cần có nhà vì lời nói của cô có thể mà ăn được nhiều đồ ăn hơn, như vậy rất tốt. "Vậy là tốt rồi, tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi, thôn chúng tôi cũng có rất nhiều châu chấu, nếu không có thổ phỉ và quỷ binh Nam Đảo thì năm nay có lẽ là vẫn có thể sống được, không biết các anh, ừm, căn cứ của các anh thế nào?"

Lý Như sinh ra sau khi đã dựng quốc nhiều năm, cô sinh ra trong thời đại mới, trong sách sử mà cô được học, thực ra cũng có thông tin về các khu căn cứ, nhưng chúng đều ở phía Nam hoặc Tây Bắc, còn tỉnh Hà Tây thì cô chưa nghe nói qua, hình như là bởi vì không làm nên trò trống gì, đặc biệt là ở những địa phương có địa hình phức tạp và dân cư thưa thớt như huyện Thấm Thành, nên rất có thể không tiện xây căn cứ. Nhưng sau này, khi Lý Như làm hướng dẫn viên du lịch ở phủ Trung Dũng tướng quân cô mới biết, thì ra huyện Thấm Thành cũng có một căn cứ, nhưng địa bàn không lớn, quy mô cũng không thể so sánh với những căn cứ nổi tiếng, cho nên mới không được nhắc đến trong sách sử.

Nhưng dù nhỏ thế nào thì đó cũng là căn cứ địa, có một nơi như vậy, ít nhất nông dân có thể tự vũ trang, không bị thổ phỉ và quan phủ ức hiếp, cho dù quỷ binh Nam Đảo đến, bọn họ có thể chống cự hoặc rút lui một cách có tổ chức. Dù vẫn thảm nhưng cũng đỡ hơn cá trên thớt mặc người xâu xé.
Bình Luận (0)
Comment