Chương 182
Chương 182Chương 182
Ba năm qua, bản thân Lý Như không thay đổi nhiều, nhưng ba đứa trẻ đã lớn lên rất nhiều, Đại Lâm đã là một chàng thanh niên, Miên Hoa đã mười sáu tuổi, cao hơn những đứa trẻ cùng làng, Tiểu Lan mặc dù đã lớn nhưng tâm hồn vẫn không lớn, vẫn cười nói đùa giỡn, thích vô tư chạy quanh thôn.
Kể từ đầu mùa xuân năm 1947. cuộc sống dường như vô cùng yên bình, nghe nói ở bên ngoài thôn, đang làm ủy ban thôn gì đó, họ làm để chia ruộng đất cho người dân nghèo không có gì trong tay.
Những người nghèo nhất trong thôn đã hơi ước ao khi nghe điều này, nhưng chia đất thì giúp ích gì chứ. Nhắc mới nhớ, gần thôn Cốc Đôi có rất nhiều đồi trọc, đất cũng dễ tìm, tự đi khai hoang là được.
"Để tôi nói, chia đất cũng không hiếm gặp, nếu có thể chia nhà, chia đồ đạc thì thật tốt..."
Khung cảnh dưới gốc cây đại thụ dần trở lại như xưa, những lúc rảnh rỗi, người dân trong thôn bưng bát cơm ngồi dưới gốc cây, cười nói rôm rả, trao đổi những điều lớn nhỏ mà mình nghe được, một thanh niên ăn xong sớm, đút tay vào tay áo, nói những lời hâm mộ đầy hóm hỉnh.
Những người khác đều cười nhạo hắn: "Thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày, tại sao không muốn lấy vợ chứ?!"
Thanh niên sờ sờ đầu, có chút đỏ mặt nói: "Nghe mọi người nói vậy, tôi cũng chưa nghĩ tới!"
Những người phụ nữ bên cạnh nói vào: "Hôm trước mẹ cậu nhờ người hỏi chuyện con dâu, cậu còn nói không nghĩ tới?"
Chàng trai xấu hổ cầm lấy chiếc bát rỗng bỏ chạy, tất nhiên sau lưng là một tràng cười sảng khoái.
Lý Như không đi tham gia cuộc vui dưới gốc cây đại thụ, ăn cơm trưa xong, cô ngồi trong sân chầm chậm kéo sợi, nhớ tới còn hai năm nữa là lập quốc, những ngày sắp tới sẽ càng ổn định, dù sao thì đến lúc đó, Tiểu Lan và Đại Lâm cũng nên kết hôn rồi.
kể từ khi cô xuyên không đến đây, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra khiến cô ngộp thở, hiện tại cô có thể thư giãn nhưng cô lại có chút bối rối, khi Tiểu Lan và Đại Lâm sắp kết hôn, liệu nhiệm vụ lần này của cô có hoàn thành? Không biết còn có cơ hội quay về thời hiện đại không?
Nghĩ đến đây, Lý Như thở dài.
"Chị Nhị Mai, sao chị lại thở dài như vậy? Có chuyện gì đáng lo à?"
Trương Hồng Hà bước nhanh vào sân và ngồi xuống bên cạnh Lý Như.
Kể cả Lý Như có điều gì đó lo lắng, cô cũng không thể nói với Trương Hồng Hà.
"Tôi không sao, chỉ là thở dài một tiếng thôi, bị cô nghe thấy rồi, tai cũng thính thật!"
"Chị Nhị Mai, tôi có chuyện muốn nói với chị..."
Trương Hồng Hà dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Lý Như, nháy mắt nói: "Tôi còn nhớ mấy năm trước, nhà họ Trương ở Thạch Đầu viện muốn chị gả Miên Hoa của chị cho họ không phải sao? Lúc đó chị nói Miên Hoa còn nhỏ, nhưng bây giờ nó mười sáu tuổi rồi, bây giờ mười sáu tuổi đã có thể lấy chồng rồi không phải sao? Nhà họ Trương bảo tôi hỏi lại lần nữa! Lần này, bà lão keo kiệt kia lại rất hào phóng, nói rằng có thể cho năm lượng bạc và hai cái cây làm của hồi môn!"
Lý Như cười xòe hai tay: "Đã muộn rồi, phù sa không chảy ruộng ngoài. Hai ngày trước, cháu trai tôi đã lam mai cho Miên Hoa với Tiểu Quang, tôi thấy không tệ, nên liền đồng ý, tôi để cho hai đứa nó đính hôn trước, năm sau sẽ bàn đại chuyện sự."
Bọn họ đều là người cùng thôn, để người ta cứ nói đi nói lại, nếu còn không đồng ý kết hôn, có thể sẽ đắc tội người khác, huống chỉ Lý Như có ấn tượng không tốt lắm về nhà đó, họ rất tính toán, cũng không tử tế 8ì.
Vì vậy, Lý Như đã tính toán trước khi người nhà kia mở lời thì tìm cho Miên Hoa một người đính hôn trước, là việc nên làm, nhưng thật ra cũng là để trì hoãn thêm hai năm.
Mấy năm nay, Lý Như đã bí mật quan sát trong làng để xem chàng trai nào phù hợp. với Miên Hoa.