Chương 195
Chương 195Chương 195
Đặc biệt là Hương Thảo còn sinh ra một bé gái, biết đâu vì sợ bị mẹ chồng trách tội nên mới sinh ra tâm bệnh chăng?
Lý Lão Đăng xuống Hà Đông, vào trấn vừa hỏi thăm vừa nghe ngóng, cuối cùng cũng tìm thấy một vị đại phu già biết khám phụ khoa. Tuy nhiên, người ta vừa nghe tới thôn Cốc Đôi ở Hà Tây xa như vậy liền không muốn đi. Con đường núi đó rất ngoằn ngoèo, phải trèo đèo lội suối vượt sông, còn không phải muốn lấy mạng lão già này à? Tất nhiên không thể đi được!
Lý Lão Đăng sốt ruột không biết phải làm sao, cứ ở trước cửa nhà vị đại phu già kia không chịu đi, dựa vào bức tường của sân nhà người ta một đêm liền. Vị đại phu già thấy Lý Lão Đăng cũng tội nghiệp nên khá do dự. Vợ của đại phu lên tiếng, nói ông nên đi đi, không ai là không có nỗi khó, hai năm trước nhà chúng ta còn phải vào nam chạy nạn đói, nếu như không phải trên đường đi gặp được người tốt thì chúng ta có còn sống để trở về hay không?
Đại phu già cầm hộp thuốc đi với Lý Lão Đăng, Lý Lão Đăng cðõng ông lão mấy chục dặm đường núi, hì hục trở về thôn Đông Bình. Vị đại phu già uống một bát nước, nghỉ ngơi một chút rồi đi xem bệnh cho Hương Thảo.
Bắt mạch cả nửa ngày, hỏi thăm tình hình lúc sinh con, lúc này ông mới nói hoá ra Hương Thảo bị mắc chứng bệnh hậu sinh.
Hương Thảo vốn dĩ thân hình cũng khá chắc chắn, lúc mang thai, cả nhà Lý Lão Đăng cũng cố gắng làm những món ăn ngon cho cô ấy, làm sao lại mắc bệnh kia chứ?
Vị đại phu già xem một lượt căn phòng mà Hương Thảo đang ở, nhìn tường và sàn nhà, nói có lẽ bởi vì căn phòng này quá thiếu ánh sáng. Tất nhiên, nguyên nhân của bệnh hậu sinh có rất nhiều, sản phụ sinh con là lúc yếu ớt nhất, có chỗ nào không chăm sóc tốt cũng có khả năng nảy sinh vấn đề. Hương Thảo bị bệnh hậu sinh lại còn gặp phải triệu chứng nghiêm trọng nhất, rất khó để chữa khỏi, chỉ có thể chăm sóc từ từ, qua một hai năm nữa có lẽ sẽ có chuyển biến tốt. Người ta nói người phụ nữ mắc bệnh hậu sinh cả đời cũng không thể dứt khỏi căn bệnh này, nhưng may mà vẫn có một cách.
Cách này chính là phải chú ý chăm nom dưỡng sức lúc sinh đứa thứ hai, không được gặp phải chút khí lạnh nào, bồi bổ đồ ăn thức uống, có lẽ sẽ hồi phục được trong lúc ở cữ. Đây được gọi là dùng ở cữ để trị bệnh hậu sinhl
Trái tim của mẹ chồng Hương Thảo lạnh đi khi nghe thấy điều đó. Điều này làm sao có thể chắc chắn cho được, nếu như con dâu không thể khỏi được thì phải làm thế nào đây?
Bà hỏi đại phu già, có phải do có sự cố gì trong lúc đỡ đẻ mới gây ra tình trạng này hay không?
Vị đại già lắc lắc đầu, biểu thị ông là một đại phu, không phải bà đỡ đẻ, cũng không hiểu về đỡ đẻ. Tốt nhất là đợi tới lúc Hương Thảo sinh đứa thứ hai thì tìm một bà đỡ đẻ chuyên nghiệp tới, tay nghề của những bà đỡ đẻ thường được truyền từ đời này qua đời khác. Trước đây, trên trấn của họ có một bà đỡ đẻ có tiếng, chỉ tiếc rằng lúc chạy nạn đói không biết đã lưu lạc đi đâu, có lẽ là mất rồi, nếu không vì sao lúc mọi thứ đã yên bình trở lại cũng không thấy nhà bà ấy quay về chứ.
Trước khi đi, vị đại phu già để lại một phương thuốc dân gian, nói rằng bệnh này hồi phục rất chậm, không nên vội vàng, chỉ có thể từ từ chăm sóc mà thôi. Sinh ra một đứa con vốn dĩ là chuyện vui, nhưng căn bệnh của Hương Thảo sau khi sinh lại khiến cả nhà Lý Lão Đăng buồn rầu thảm thương.
Những họ hàng xung quanh nhà họ đều mang đồ tới thăm, Hồng Anh vốn cùng một thôn với Hương Thảo, lại còn cùng kết giao chạy nạn cả một đường, đối xử với nhau như chị em ruột vậy. Cô ấy nghe thấy thế cũng vô cùng sốt ruột, nhưng bởi vì còn đang ở cữ nên không thể ra ngoài, nên bảo người đàn ông của mình tới thôn Đông Bình một chuyến.