[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 231

Chương 231 Chương 231Chương 231

Lý Như tìm thấy bộ ấm trà, cô bật công tắc điện rồi nước, đun nước trên bếp từ rồi lấy trà và đồ ăn nhẹ cô mang theo ra.

Năm phút sau, hai người ngồi ở mép bàn đá trong sân nhỏ, uống trà đầu xuân và ăn điểm tâm mặn, nghỉ ngơi một lát.

"Thôn của em thế nào? Phong cảnh có đẹp không?"

"Tốt hơn nhiều so với quê của anh."

Lý Như trừng mắt nhìn anh: "Quê của anh không phải là phủ tướng quân sao?"

Dương Hoa lấy chứng minh thư ra, đưa cho Lý Như xem quê quán của anh: "Nhìn xem, là Đan An Trang ở ngoại ô thành phố có đúng không?"

Lý Như đột nhiên nhớ tới Dương Lão Cửu cũng nói mình là người Đan Nam Trang. Sau khi Lý Như tỉnh lại, cô thường xuyên suy nghĩ một mình trong đêm khuya.

Là bởi vì linh hồn của cô thực sự đã xuyên qua trong suốt mười năm đó, hay chỉ là do não cô bị thương, xảy ra chuyện bất thường nên mới xuất hiện giấc mơ kia?

Một giấc mơ là cả một đời.

Nhưng nếu là mơ thì tại sao nó lại chân thực đến vậy.

Tại sao chiếc hộp gỗ đựng chiến giáp của tướng quân lại có kiểu dáng giống hệt chiếc hộp gỗ nhỏ mà cô có được trong giấc mơ?

Tất nhiên, phải nói là Lý Như nhìn thấy người trong địa cung dưới lòng đất trước, sau đó liền hôn mê, dựa vào ký ức còn sót lại để nhớ lại phần hộp gỗ nhỏ...

Đó là lý do tại sao cô thực hiện chuyến đi ngày hôm nay. Cô dần hiểu về những nghỉ ngờ của mình.

Trong địa cung dưới lòng đất, Lý Như và Dương Hoa nương tựa vào nhau mà sống, có lẽ họ cảm thấy tuyệt vọng vì không thể sống sót để nhìn thấy mặt trời vào ngày mai, họ thực sự đã nói rất nhiều điều nên nói và không nên nói với nhau.

Dương Hoa từng nói anh là con cháu của nhà họ Dương, lúc đó Lý Như chỉ là tỏ ra kinh ngạc mà thôi...

Nhưng bây giờ...

Lý Như đột nhiên hỏi: "Dương Hoa, trong nhà anh có vị tổ tiên hay họ hàng nào. tên là Dương Lão Cửu không? Ông ấy trở thành người đứng đầu trung đoàn vào năm 1948?"

Dương Hoa đặt chiếc cốc xuống, đôi mắt trầm tư rồi bất chợt lóe lên: "Chắc là đang nói về ông cố của anh... Ông cố của anh trở thành người đứng đầu trung đoàn vào năm 1948. nhưng ông đã qua đời vì bệnh phổi vài năm sau khi thành lập đất nước.

Nghe xong lời này, cảm xúc trong lòng Lý Như có chút hỗn loạn, không hiểu sao lại có cảm giác tiếc nuối vì người bạn cũ đã không còn nữa.

"Nói đến đây, ông cố của anh từng đến khu vực thôn Cốc Đôi. Khi đó, ông ấy đã gia nhập đội lao động và muốn..." Dương Hoa đang nói giữa chừng, như thể đang sắp xếp lại lời nói của mình, Lý Như tiếp tục cuộc trò chuyện: "Muốn ám sát hán gian sao?"

Dương Hoa nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Đúng vậy, nghe nói hán gian là Tần Thành Đồng. Hắn nhớ rõ ràng nơi nào có của cải và di tích văn hóa ở huyện Thấm Thành... Mặc dù ông cố của anh đã thành công ám sát hán gian, nhưng chính ông ấy cũng bị thương, nằm trên núi nhiều ngày, cuối cùng nhất quyết dựa vào mạng sống của chính mình để sống sót, nhưng lúc đó cơ thể đã bị tổn thương rồi qua đời lúc chưa đầy năm mươi tuổi."

"Sao em biết đó là một vụ ám sát hán gian? ồ, em là hướng dẫn viên du lịch của Phủ tướng quân, em đã đọc tiểu sử của ông cố anh sao? Nhắc mới nhớ, tiểu sử đó là do gia đình anh viết nội bộ, và nó chưa được công bố chính thức, chỉ được chia sẻ giữa người thân và bạn bè. Vậy mà đã được lan truyền, không ngờ... quả thực là chuyên nghiệp!"

Dương Hoa rõ ràng đã hiểu lầm Lý Như, nhưng Lý Như lại mỉm cười không nói gì.

Nhưng trong lòng cô lại có chút kinh tâm động phách*, tất nhiên cô chưa từng đọc qua tiểu sử của Dương Lão Cửu!

*Mất hồn mất vía

Nhưng tại sao những những việc Dương Lão Cửu trải qua ở quê nhà lại tự động xuất hiện trong đầu cô? Còn trùng khớp với lịch sử?

Nghỉ ngơi một lát, Lý Như xoay người đi vào phòng dụng cụ, cầm hai cái xẻng đi ra.
Bình Luận (0)
Comment