Chương 54
Chương 54Chương 54
Lý Như khô khan khuyên một câu, lại không ngờ người đàn ông cười khổ một tiếng: "Đầu là người lên thành phố làm khuân vác cả đó, cũng có kiếm được mấy đồng đâu, chỉ sống sót qua cơn đói là may lắm rồi. Ở gần thành phố cũng chẳng có gì tốt lành, nông dân lo làm sao được thuế lương thực, còn chẳng bằng vùng núi của các cô, những kẻ bóc lột kia không thường xuyên lui tới."
Lý Như hiểu điều này, chẳng phải có câu nói chính sách hà khắc còn đáng sợ hơn cả cọp hay sao?
Lúc đầu, tổ tiên của mấy thôn chọn một nơi thung lũng giao thông không thuận lợi như vậy chắc cũng đa phần là để tránh bị bọn quan lại tàn ác bóc lột.
"Tôi vừa đi qua đã nghe được, chị gái đây nói rằng châu chấu có thể ăn được có đúng không? Còn có thể dùng lửa để đốt à? Chị đây có thể cho tôi biết được không? Tôi vừa từ Hà Đông sang, nghe nói vài nơi ở Hà Đông đã gặp nạn châu chấu rồi, chẳng biết lúc nào sẽ lan sang Hà Tây của chúng tôi nữa."
Lời này vừa nói ra, Lý Như bèn nhìn anh ta vài cái.
Đây quả là một người thông minh!
Mặc kệ thân phận của anh ta có thực sự giống như những gì anh ta nói hay không, đi ngang qua bờ sông này có mục đích gì, chỉ cần có thể truyền rộng phương pháp ăn châu chấu để trị nạn châu chấu này, có thể khiến cho càng nhiều người sống sót vượt qua kiếp nạn lớn của Thấm Thành, Lý Như đương nhiên rất vui lòng, nếu không, một người thời hiện đại như cô xuyên về cơ thể của lão tổ tông nhà mình để làm gì cơ chứ? Dù sao cũng không phải chỉ để trải nghiệm thảm họa giống như tận thế sắp tới này phải không? Lý Như không hề giấu diếm gì, nói hết những gì bản thân biết ra.
Người đàn ông vô cùng nghiêm túc lắng nghe, Lý Như còn cảm nhận được anh ta lén lút đánh giá mình vài lần, chắc có lẽ vì không ngờ rằng một người phụ nữ trung niên ở nơi thung lũng lại có thể biết được nhiều như thế nhỉ?
Người đàn ông không chỉ nghiêm túc lắng nghe mà còn nghiêm túc ghi nhớ, những chỗ không hiểu đều hỏi lại vài lần. Đã mười lăm phút trôi qua, người đàn ông ngẫm nghĩ đôi chút, mở chiếc bao tải mà mình đang khiêng trên lưng ra, lấy từ bên trong ra một ít măng khô, chia cho mấy đứa trẻ.
"Cảm ơn chị gái, cách này vào lúc nguy cấp có thể cứu được mạng người đó! Nào, nào, đây là thứ chú lấy từ nhà họ hàng, không phải thứ gì quý giá, về nhà ngâm vào nước là có thể ăn như rau, Hà Tây của chúng ta không trồng đâu, rất hiếm khi được ăn..." Mấy đứa trẻ đều chưa từng nhìn thấy thứ này, được người ta cho thì đương nhiên vô cùng thích thú, có đứa trẻ nghịch ngợm vừa cầm lấy tay đã nhét vào miệng cắn rồi.
Người đàn ông lại vác bao tải lên, chào tạm biệt với Lý Như, vẫy vẫy tay với đám trẻ rồi đi về hướng Tây.
Mắt không còn nhìn thấy bóng dáng của anh ta nữa, đám trẻ lại líu ra líu ríu trở lại.
Gặp được một người trong thành phố quả là chuyện hiếm lạ nhất trong năm nay!
Thôn Cốc Đôi ở vùng thung lũng, giao thông vô cùng bất tiện, rất nhiều người già cả đời đều không biết thành thị có tròn méo. như thế nào.
"Nhổ nhổ! Cái gì mà đồ tốt chứ, ăn chẳng khác gì gỗ cả!"
Đại Trụ vô cùng thất vọng nhổ bã trong miệng ra. Tiểu Xuân đảo mắt mấy lần: "Đại Trụ, cậu không thèm thì cho mình đi!"
Đồ mà mình không thích lại được người khác thèm muốn, Đại Trụ ngược lại tỏ ra do dự, cuối cùng vẫn là tiểu Xuân lấy con cá mà mình bắt được ra trao đổi với cậu bé.
Lý Như ở một bên thấy vậy vô cùng vui vẻ, Tiểu Xuân quả là thông minh lanh lợi!
Mặt trời vào giữa trưa vô cùng chói chang, quần áo và khăn trải giường mà Lý Như giặt xong phơi trên bụi gai rất nhanh đã khô rồi.
Lý Như nướng cá xong, lại nói với những người ngoài thôn về châu chấu, mấy đứa con trai nghe xong lại tản ra để câu cá.