Chương 59
Chương 59Chương 59
Tạm thời thoát khỏi màn mưa châu chấu, mấy đứa trẻ mới lớn sợ hãi bất an trông ra bên ngoài, lúc này trên trời rơi xuống không còn nhiều nữa, nhưng đám châu chấu này thế mà lại bắt đầu xưng hùng xưng bá, ăn đến ngon lành! Răng rắc răng rắc, hàng chục con bọ đậu xuống cành cây ngô đồng to ở góc sân, những người trú trong nhà trừng mắt nhìn lá cây trên cành biến mất với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy, cả cành bỗng chốc trở nên trơ trụi, đám trẻ đều là sống trong thôn mà trưởng thành, cũng phải xuống ruộng mà kiếm sống, sao lại không biết chuyện này đáng sợ nhường nào? Nghĩ đến hoa màu trong ruộng bị gặm sạch, có lẽ đến rau dại trên núi cũng chẳng còn, thế cả nhà họ phải làm thế nào đây? Uống gió ăn đất sao?
Lý Như vì để đối phó với nạn châu chấu, đã chuẩn bị cho ba người bộ quần áo vừa dày vừa rộng, phủ lên người cũng không sợ bị châu chấu cắn đến đỏ cả mắt, trên đầu cũng chuẩn bị cả mũ rơm và khăn quàng cổ, dù rằng đều là đan từ cây cỏ có chút khó coi, nhưng luôn bảo vệ được đầu và mặt.
Cứ trơ mắt nhìn bọn châu chấu gặm sạch những gì chúng ăn được, đây chẳng khác gì khoanh tay chờ chết!
Cô hạ quyết tâm, phải giết nhiều châu chấu hơn, cho dù là chiên dầu hay luộc chín cũng phải giữ lại hết đống chất đạm từ trên trời rơi xuống này, nếu không đến khi chúng nó ăn đến no say, lại biến thành đám mây mà bay đi nơi khác ăn uống thả cửa, để lại cả thôn đến chút ít màu xanh cũng không còn, bảo dân làng làm sao mà sống?
"Thím/mẹ muốn ra ngoài ư?"
Đám trẻ trong nhà thấy Lý Như khoác áo kỹ càng muốn mở cửa, đều đồng thanh kêu lên.
"Lửa có thể thu hút sâu bọ, tôi ra ngoài đốt chút lửa!"
Tuy rằng Lý Như biết phương pháp này, nhưng bản thân chưa từng thử nghiệm qua, cũng không bảo đảm, thử trước ở sân nhà, nếu không có vấn đề thì có thể đến thửa ruộng của cô mà trông mèo vẽ hổ, cũng xem như làm mẫu cho người khác noi theo.
"Con cũng đi!"
Lúc này Tiểu Lan và Miên Hoa mới hoàn hồn, lại nhớ đến những lời dạy bảo mà Lý Như luôn nhắc đi nhắc lại, đều đội lên mũ rơm cùng khăn choàng đã chuẩn bị sẵn, mở cửa đi đến sân.
Lý Như đã từ gian bếp nhóm được lửa, Tiểu Lan và Miên Hoa giẫm lên mặt đất đầy châu chấu, gian nan ôm lấy củi đốt từ chồng củi bên cạnh nhà, ánh sáng rực rỡ của chồng lửa đang bốc cháy giữa sắc trời nhàn nhạt thế mà lại rất rõ ràng, quả nhiên hấp dẫn không ít châu chấu hăng hái nhảy về phía ngọn lửa.
Lý Như nhặt từ đống củi khô ra nhánh cây gai, hai tay đồng thời ra sức vung vẩy trong không trung, một nhát hạ xuống liền quét một mảnh.
Loại cây gai trên núi thôn Cốc Đôi này phổ biến chẳng khác cành mận gai, phía trên đầu đều là những gai dài, có đôi khi không cẩn thận bị đâm vào tay chân, lúc đó thật sự đau đến kịch liệt, chặt một nhánh lớn làm thành như cây chổi vung vẩy qua lại, đối với sâu bọ bay đến mà nói, thì đây đúng là một vũ khí hung tàn, sơ hở bị va trúng sẽ cánh nát đâm xuyên bụng, chết ngay tại chỗ, đây vốn là chiêu mà bọn trẻ con hay dùng khi đập chuồn chuồn, Lý Như học nó để đối phó với châu chấu, vẫn là có tác dụng.
Mấy đứa nhỏ trong nhà xem đến chăm chú, mắt thấy châu chấu bên ngoài đã đáp đất gần hết, cũng chạy ra ngoài sân: "Con về nói với cha mẹ, lửa có thể đốt bọ!"
Mưa châu chấu rơi tầm một nén hương, trong sân nhà của Lý Như đã chất dày đặc tầng tầng lớp lớp xác châu chấu.
Lý Như thấy còn sống cũng không nhiều lắm, bèn đóng cửa sân lại, mang theo hai đứa nhỏ đi về phía đất nhà mình.
Đất của nhà Lý Như không nhiều, cách cũng không xa, lúc đầu cũng chỉ trồng lạc. Lạc được lấp trong đất, còn lá thì bị phá hỏng rồi, tuy rằng sẽ ảnh hưởng lạc phát triển, nhưng thế nào thì cũng còn sót lại một chút.