Chương 61
Chương 61Chương 61
Đương nhiên rồi, hễ là trong nhà có dư lương thực đủ chống đỡ đến khi lương thực mọc trở lại, bọn sâu bọ này bị thổi bay mới là tốt, mọi người cũng chẳng nguyện ý ăn thứ này, nhưng trước mắt đã không còn lại gì không phải sao? Không ăn thì uống gió ăn đất chắc?
Mọi người thông suốt lập tức khẩn trương thu gom xác sâu bọ trong cánh đồng nhà mình, thậm chí gọi mấy đứa nhỏ trong nhà chạy đến cầm theo vật đựng sâu bọ.
Thôn dân nhìn hết nhà này sang nhà kia, đều sợ nhà mình bị tụt lại phía sau, không lâu sau, ngó xem thôn Cốc Đôi vào ban đêm đều thấy nhà nhà cống bao tải sau lưng, còn nhấc thêm một giỏ tre mang về, già trẻ lớn bé ở nhà cũng càn quét sạch sẽ, tất cả xác sâu bọ đều được thu dọn, chồng chất như ngọn núi nhỏ trong sân. Xem ra, thế mà lại có thắng lợi trở về, một vụ mùa kỳ lại
Sân nhà của Lý Như cũng đã được quét dọn sạch sẽ, chỉ là trên mặt đất còn loang lổ những đốm nhỏ, để người ta biết được sự tàn khốc của cuộc chiến đầu tiên giữa người và bọ.
Lửa trong lò cháy đến vang lên lanh lảnh, phía trên bắc một chảo dầu nhỏ, dầu ngập đáy chảo.
Lý Như đứng trước bếp lò, cạnh bên bếp là ngọn đèn dầu, bị gió đêm thổi cho lập lòe chớp tắt.
Một nhóm người vây xung quanh cô, không ai nói chuyện, ánh mắt dán chặt vào từng cử động của Lý Như.
Trong nhóm người này, không chỉ có hai cô con gái của Lý Như, còn có Xuyên Trụ và Tiểu Chiêm, Tú Miêu vợ của Xuyên Trụ và thằng ba nhà anh ấy Tiểu Dịch. Láng giềng của Lý Như, Trương Hồng Hà, trưởng thôn Vương Lão Miậu, bà của Tiểu Xuân ở lò phía tây của thôn... bỗng ào ào ngồi bật dậy.
Nói là có thể ăn, nhưng rốt cuộc ăn thế nào, ăn vào có chết hay không, đây đều là chuyện phải ưu tiên hàng đầu.
Dầu vốn đã đắt, trước kia vào thời điểm ăn Tết mới nỡ dùng nhiều dầu như thế, nếu để người lớn tuổi thấy được, khẳng định sẽ bị mắng là phá của! Nhưng lúc này mọi người cũng chẳng có sức để bận tâm mấy chuyện này, mắt chăm chú nhìn Lý Như dùng cành mận gai thật dài chiên từng con châu chấu đã được làm sạch lên... Đám châu chấu đánh phá thôn cũng xem như lớn, nhưng lớn thế nào cũng không to bằng tôm hùng, chỉ chiên sơ một chút đã ngả vàng, hương thơm tỏa ra nghỉ ngút, người vây xem không kiềm được mà hít lấy hít để, bọn trẻ nhỏ thì nước dãi ròng ròng, thơm như thế, ăn vào chắc cũng không tồi nhỉ?
Hai mắt mọi người sáng ngời, Lý Như gắp một miếng đã chiên chín, thổi thổi. Ôi, phải kiên trì đến cùng chứ!
Lý Như thích ăn ngon, nhưng cũng không phàm ăn đến mức thứ gì cũng ăn được, mặc dù món châu chấu chiên giòn này khi đi du lịch đã từng hiếu kỳ mà thử qua, mùi vị không tệ, nhưng nếu không có chuyện gì cô cũng sẽ không ăn, lúc này ánh mắt mọi người gần như là dán vào cô, đang là người nếm thử đầu tiên.
"Thế nào? Thế nào?"
"Vị thế nào? Ăn được không?"
"Thơm không?"
Nuốt một con châu chấu vào bụng, phảng phất như ném được tảng đá nặng xuống ao, thu hút mọi người mồm năm miệng mười hỏi liên tiếp. "Ăn được!"
Lý Như lấy thêm hai con, chia cho Tiểu Lan và Miên Hoa.
Ngay sau đó lại đưa thêm cho Xuyên Trụ và Tiểu Chiêm mỗi người một con. Người khác không dám đến, người nhà cô tự đi đầu vậy.
Tiểu Dịch nhỏ hơn anh mình hai tuổi cũng xòe hai tay ra, Tú Miêu kéo cậu bé ra phía sau, Lý Như cũng không đưa cho cậu.
Đối với món ăn mà trước giờ mình chưa từng ăn qua, bọn trẻ con luôn tiếp nhận nhanh hơn người trưởng thành, khi Xuyên Trụ vẫn còn bàng hoàng sợ hãi, răng lưỡi còn chưa dám động đậy gì, Tiểu Dịch chỉ nhai hai cái liền nuốt xuống, hai mắt sáng lên vội vàng chìa tay: "Dì ơi, cho cháu thêm một con!" Vẫn là mấy nhóc con mạnh dạn hơn!
Lý Như lại cho cậu bé hai con, xem như khuyến khích, phải biết rằng qua đợt này thôn không còn cửa hàng nữa, hoa màu cũng bị ăn sạch rồi, cuộc sống của nhà nhà chỉ càng khó sống hơn.