Chương 63
Chương 63Chương 63
Cô ta nghe Xuyên Trụ lải nhải một hồi, nhưng cô ta lớn thế này, đã bao giờ nghe qua bọ có thể ăn được đâu!
Châu chấu châu chấu, phía trước không phải có chữ hoàng* sao? Có chữ hoàng này, sao có thể tùy tiện ăn được? Cô ta cảm thấy lời Xuyên Trụ nói đều không đúng đắn, chỉ một mực đi đến bên trong ruộng rau bên cạnh nhà, từ miệng châu chấu giật mấy quả dưa cỡ lòng tay và hai nắm đậu đũa, tuy đã bị gặm đến lồi lõm trông xấu đến phát hoảng, nhưng nó cũng là rau không phải sao? *châu chấu là hoàng trùng
"Em đó!"
Xuyên Trụ dùng đầu ngón tay chọc chọc cô ta, nói với Tiểu Chiêm Tiểu Dịch: "Hai đứa con đừng có học theo mẹ, nhặt hạt vừng làm rơi cả dưa hấu!" Tú Miêu bĩu môi, thấy vùng lân cận có người nên cũng không lên tiếng, đợi đến khi ra khu đất hoang sau nhà mới lén lút hỏi Xuyên Trụ.
"Cha nó, lời anh nói khi trước thật sự y như thế!"
Xuyên Trụ giật giật khóe miệng: "Đừng có nói cho người khác biết!" Anh ấy tính cũng xem như chuẩn, thế nhưng ban đầu Tú Miêu không tin. Chẳng qua, năm mất mùa này, nói chuẩn cũng có ích lợi gì? Im lặng mà sống qua ngày, sống được một năm thì lãi một năm.
Tú Miêu nhanh tay nhanh chân nhóm chút lửa, Xuyên Trụ và hai con trai săn châu chấu, cô ta thu gom, gom một hồi lại không nhịn được lời. "Cha nó à, lần trước anh cùng chị ba đi Nam Lĩnh, giấu đồ ăn rồi?" Tuy nói rằng châu chấu có thể ăn, trước đó Xuyên Trụ với Tiểu Chiêm còn cõng hai bao tải về nhà, trước mắt còn có thể kiếm theo một bao, lại thêm trên lầu vẫn còn chút thức ăn, trộn với nhau ăn có thể qua được nửa năm, nhưng bỗng chốc lại biến mất, trong lòng phát hoảng rồi!
Xuyên Trụ liếc mắt nhìn cô ta, có chút tức giận: "Giấu con khỉ, lương thực bị em quản chặt như thế, anh chỉ có thể giấu chút rau dại khô thôi!" Tú Miêu sờ sờ ngực: "Ai biết được..."
Nửa câu sau không nói nổi nữa, nghĩ lại cảm thấy bản thân có hơi đuối lý. Gia đình đang lặng lẽ làm việc thì bỗng nhiên Tú Miêu ôi chao một tiếng. Ba người đều hỏi: "Sao thế? Làm sao?"
"Mẹ và anh em của em họ còn chưa biết, em phải nhanh chóng đi một chuyến!" Không có lương thực, thịt miễn phí cũng là thịt!
Tú Miêu cấp bách rời đi, Xuyên Trụ kéo cô ta lại: "Được rồi! Anh đi!"
Đi đường đêm khi trời khuya thế này, có đàn ông mà vẫn để phụ nữ đi?
Thôn Đông Bình cách thôn Cốc Đôi không xa, đi bộ cũng mất khoảng nửa tiếng.
Người đàn ông bước nhanh hơn một chút, mười lăm phút là cũng có thể tới, khi Xuyên Trụ giơ ngọn đuốc đi đến cổng thôn Cốc Đôi, thế mà gặp được bạn đồng hành, một người cũng đang đến thôn Đông Bình báo tin cho họ hàng thân thích, hai người kết giao với nhau, phía sau còn người cũng muốn đến thôn Đông Bình, dứt khoát để hai người nhắn nhủ hộ tin tức. Lúc này xung quanh các góc trong thôn, nếu tìm kỹ vẫn có thế vơ vét không ít châu chấu.
Vốn dĩ mùa màng đã bị phá hoại, nhà nhà đều khóc không thành tiếng, nhưng một khi nghe nói còn có của ăn, sự chú ý lập tức chuyển dời, bất kể là già trẻ lớn bé, có thể làm thì đều làm cả, ngủ cũng không cần, điệu bộ định bắt bọ cả đêm. Lý Như mang theo hai cô con gái cũng không ngủ, đám sâu bọ này tranh thủ xử lý sớm là tốt nhất, nếu không để qua ngày là dễ dàng hư ngay. Ngồi trong sân thu nhặt sâu bọ, Lý Như vốn còn có chút khiếp sợ, nhưng làm tới làm lui cũng quen rồi. Nhà cô không có nhiều dầu, ngồi đun nước sôi trong nồi, để ráo nước đem phơi nắng.
Tình cờ ngẩng đầu lên là có thể thấy xung quanh thôn ít nhất cũng phải hai ba chục ngọn đuốc, ánh sáng nhấp nháy bên trên sườn đồi.
Thôn dân cũng thật là hăng hái!
Lý Như của trước kia chưa từng nghĩ sẽ thế này, đột nhiên nhớ đến mẩu chuyện cười mà cô từng xem qua ở hiện đại.