Chương 70
Chương 70Chương 70
Chú Toàn Hữu thấy cậu ta thông minh, do dự một lát rồi gật đầu.
Hừ, cậu ta là một thanh niên giỏi giang, lẽ nào lại không kiếm được nhiều tiền hơn mấy cô gái ngốc nghếch đó sao?
"Vậy một mình cậu vào thành phố làm việc, không sợ sao?"
Trong lòng chú nhỏ nhà Tam Nga có hơi ngứa ngáy, nhưng cậu ấy đã nghe qua mọi chuyện về chú Toàn Hữu trước rồi, sau đó háo hức kể cho mẹ mình nghe nhưng mẹ cậu ấy đã tát cho cậu ấy một bạt tay rồi còn mắng cậu ấy.
"Đồ ngu, lời của Toàn Hữu không tin được!"
Vậy có lẽ Toàn Hữu là một kẻ dối trá, nhưng đống bạc mà Toàn Hữu đưa cho nhà Tiểu Trân trong thôn đều là thật mà? Cậu ấy còn nhìn thấy Tiểu Trân dùng răng cắn cắn, thổi thổi vài cái rồi áp vào tai nghe, mặt mũi vui vẻ tươi tắn như hoa, sao có thể là giả được chứ?
Hơn nữa mẹ cậu ấy cũng không cho cậu ấy nói chuyện này với Song Quý, nếu cậu ấy dám nói sẽ cho cậu ấy nhịn đói ba ngày, không nói không nói... cậu ấy nhường cho Song Quý thử trước. Nếu Song Quý vào thành phố mà sống tốt, cậu ấy cũng sẽ bí mật đi tìm Toàn Hữu, giờ đây ngày nào cũng rau cháo qua ngày đến mức bụng cậu ấy cũng rỗng tuếch rồi.
Lúc rảnh rỗi cả hai người họ đều có những tính toán nhỏ nhặt của riêng mình, Lý Như và Xuyên Trụ đi qua Tây Vương Trang mà không dừng lại.
Mặc dù đã quyết định không quay lại thôn Cốc Đôi nữa nhưng mẹ nuôi lại có thể không đến gọi cậu ta về. Trong lòng Song Quý cảm thấy vô cùng nhức nhối, hận không thể tháo chiếc bao gai trên thắt lưng xuống xé nát rồi ném xuống đất, dẫm thêm vài cái.
Cậu ta nhất định phải làm nên nghiệp lớn để cho mấy bà già mù vàng dát ngọc* này phải hối hận, vì đã đối xử tệ bạc với cậu ta.
*không biết cái gì là quý giá
Quay lại khe núi, hai chị em cùng nhau đi xuyên qua một sườn núi, ở chỗ ngoặt nơi mỏm đá khổng lồ nhô ra, đó là một mỏm đá được hình thành tự nhiên che phủ lên một ngôi nhà cũng bằng đá, được xây dựng nương theo địa hình ở phía bên dưới mỏm đá.
Ngôi nhà chỉ có ba bức tường, rất đơn giản. Đây chính là nơi mà khi Lý Như còn nhỏ bà ngoại thường hay chỉ cho cô.
Ngoài ra phía trên sườn dốc còn có ba người đang bắt châu chấu, chính xác là một gia đình ba người. Cha mẹ đều ở ngoài độ tuổi bốn mươi và một cậu bé mười mấy tuổi.
Thực ra Lý Như cố ý không nhìn thấy một nhà ba người bọn họ, cô sợ cô sẽ nghĩ đến số kiếp của cả nhà họ, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn.
Nhưng bản thân lại không thể kiểm soát đôi mắt của mình, không kìm lòng được mà vô tình liếc qua.
Không sai, đây chính là nơi mà sau này bà mụ của Lý Như luôn chỉ cho cô xem, nhà Lưu Lão Xoa..
Mặc dù gia đình của Lưu Lão Xoa đã biến mất nhiều năm nhưng địa danh này vẫn được lưu truyền. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng ở trong lòng Lý Như vẫn mang theo cảm giác thê lương.
Tên của Lưu Lão Xoa nghĩa là cái giữa, nhưng ba người trong nhà họ lúc lớn lên đầu rất cường tráng, rất sừng sững. Tuy rằng trên mặt đều là vẻ buồn rầu nhưng Lý Như và Xuyên Trụ vẫn mỉm cười chào hỏi bọn họ.
"Xuyên Trụ, Nhị Mai, đang chuẩn bị đi đâu vậy?”
Con đường này là đường đi từ thôn Cốc Đôi về phía thôn Tiểu Cao và thôn Bất Pha. Đương nhiên, nếu đi xa hơn thì còn có thôn Tứ Lương và Khâu Trang. Nhưng thôn ở bên đó và mấy thôn ở đây không quen biết nhau nhiều cho nên rất ít khi thấy có người thân thích đến thăm.
Lý Mai vốn dĩ là một góa phụ, bình thường không giao tiếp với nhiều người, nhà của Lưu Lão Xoa cũng biết điều đó. Lý Xuyên Trụ rất thân với Lưu Lão Xoa, thỉnh thoảng trên đường đi cảm thấy đói thì lại ghé vào nhà anh ta ăn cơm."Tôi tới thôn Tiểu Cao với chị hai một chuyến."
Lưu Lão Xoa cũng không nghĩ nhiều.