Chương 72
Chương 72Chương 72
Lưu Lão Xoa vừa suy nghĩ vừa bắt châu chấu, không để ý mà dùng lực bóp nát châu chấu thành bã.
Đường đi ở thôn Tiểu Cao tuy là bằng phẳng, không khó đi nhưng sườn núi cứ không ngừng lên cao rồi lại xuống thấp khiến cho việc đi đường rất buồn tẻ. Phong cảnh ở trong núi vốn dĩ cũng không tệ lắm, có điều sau khi có nạn châu chấu xuất hiện thì chỉ còn sót lại vài loại cỏ cây mà châu chấu không ăn, thật sự rất đáng sợ. Khó khăn lắm mới nhìn thấy cây gốc trắc bách ôm chặt lấy sườn núi ở phía trước, lúc này Lý Như mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tới nơi rồi.
Lúc còn nhỏ, Lý Như thích nhất là tới thôn Tiểu Cao chơi.
Cái thôn nhỏ này rất phù hợp với ấn tượng về một khu vườn cổ tích trong tâm trí trẻ thơ.
Sườn núi cong cong vây lấy một căn nhà đá. Bên cạnh căn nhà đá có một giếng nước, nước suối ở đó trong vắt ngọt lành, không giống nước suối ở nơi khác, mỗi khi uống xong đều cảm thấy có mùi lạ. Mảnh ruộng phía trước nhà trồng cây táo và cây sơn trà, tuy rằng đã lâu chưa có người chăm sóc nên đã thành đất hoang nhưng khi tới mùa thu vẫn có thể đến đây hái trái, hương vị của trái cây ở đây ngon hơn ở siêu thị rất nhiều.
Mấy trăm mét phía sau nhà đá là một hang động đá vôi thiên nhiên, nước suối tỉnh khiết chảy ra từ hang động, trải qua một quãng đường uốn lượn trên vách núi rồi mới tụ thành một cái đầm nước nhỏ. Rau mùi mọc bên cạnh đầm nước bốn mùa đều tươi tốt, có thể ăn sống được.
Ruộng dốc phía trên đầm nước còn có một căn nhà đá bị bỏ hoang, vách đá gãy đổ, cỏ hoang mọc đầy trên đất, là nơi thích hợp cho những đứa trẻ thích thám hiểm.
Vẫn là nhanh chóng biến thành hình dáng của một trăm năm sau đi... Lý Như bước trên con đường dẫn xuống căn nhà đá, con đường nhỏ quen thuộc này không khác ngày xưa lắm. Cây táo nằm trước nhà đã có từ trước, còn cây sơn trà thì mới được trồng sau này. Đồng ruộng phía trước nhà bây giờ cũng chẳng còn gì, mấy người đàn ông đang buồn bực sửa sang lại, như thể muốn đào đến tận gốc rễ để trồng loại hoa màu khác. Còn có vài người phụ nữ và trẻ con, xách theo chiếc túi đi bắt côn trùng trên đất.
"Thím Nhị Mai? Chú Xuyên Trụ?"
Lý Như đứng ở chỗ đó, trong lòng thật sự có hơi lo lắng. Cho dù là thời của tổ tiên Lý Mai hay là thời của cô, thì nhà cô và nhà họ Cao đều không qua lại với nhau nhiều. Bây giờ lại bất thình lình xuất hiện trước cửa nhà họ, thật sự cũng khá xấu hổ. Xuyên Trụ thì cảm thấy thời gian qua gia đình lão Cao người ta sống rất tốt, con cái đông đúc, hai người họ tới đây thăm cứ như là nịnh bợ vậy. Anh ấy sẽ không dày mặt mà mở miệng nói với họ nên giao mọi chuyện lại cho Lý Như, chờ cô cất tiếng.
May mắn thay có một người quen biết Lý Như, cất tiếng chào hỏi hai người trước.
Lý Như đưa mắt sang, đây không phải là Đại Lâm mà trước đây cô từng gặp ở bờ sông sao?
Lúc này bên cạnh Đại Lâm còn có thêm hai đứa trẻ khác, giống như một đội quân vậy, một đứa bảy tám tuổi, đứa còn lại ba bốn tuổi.
Ba bé trai này đều có cái đầu tròn, mắt to mày rậm, là biểu tượng của gia đình lão Cao.
Đại Lâm dẫn theo hai bé trai đi tới từ một hướng khác. Hai đứa trẻ này trông chỉ mới năm sáu tuổi, ngoài ra không có một bé gái nào.
Thôn Tiểu Cao quả nhiên là có nhiều con trai thật!
"Thím Nhị Mai tìm mẹ của cháu sao? Hay là tìm bà nội?"
Đại Lâm rất hiểu lễ nghĩa mà mời khách.
Mặc dù cậu nhóc vẫn thấy hơi kỳ lạ với việc hai người tìm đến cửa thế này, không phải ngày thường thím Nhị Mai không đến nhà mình sao? Hơn nữa khắp nơi vừa gặp phải nạn châu chấu, mọi nhà đều chán nản thất vọng. Thôn Bất Pha còn có vài người già tức giận đến mức thắt cổ, sao bây giờ thím Nhị Mai còn đến đây?