Chương 75
Chương 75Chương 75
Thanh nhiên này chính là Hữu Võ con út nhà họ Cao, cậu ta chính là thanh niên đẹp trai nổi danh nghịch ngợm nhất trong mười mấy thanh niên ở trong thôn. Làm gì cũng phải thể hiện hơn người, xuống sông có thể lao xuống nước sâu, leo xuống từ đỉnh vách núi mà người khác không thể leo lên. Lúc xuống Hà Đông để tham gia hội làng thì thanh niên này chạy một mạch mấy chục dặm, không theo kịp nổi cậu ta...
Lão Cao gật đầu: "Mấy cây đậu này còn có thể sống lâu, ở bên cạnh cũng không phát triển được... Nhị Mai tới đây có việc sao?"
Nhà lão Cao bị tổn thất nghiêm trọng tuy không đói đến nỗi không có gì để ăn nhưng tâm trạng người trong nhà đều nặng nề. Đột nhiên thấy Lý Nhị Mai ở chi Đông Sơn của thôn Cốc Đôi tới tìm con dâu cả của ông ấy nói chuyện, cứ coi như là lúc này không suy nghĩ quá nhiều nhưng cũng có hơi buồn bực.
Xuyên Trụ nhếch môi cười: "Trồng đậu được đó, tạm thời vượt qua nạn đói này! Hay là chú đang chuẩn bị lo liệu gì đó!"
Sau khi nịnh bợ thì Xuyên Trụ nửa đùa nửa thật nói: "Phụ nữ ở trong nhà suốt ngày suy nghĩ hão huyền. Chỉ là chị ba cháu thấy cháu nhà họ Cao tốt nên muốn thương lượng với nhà chú xem có thể ôm một đứa về làm con rể hay không ấy mà!"
Lão Cao còn chưa có lên tiếng thì mấy người đàn ông có con trai đều đồng loạt dựng lỗ tai lên lắng nghe cuộc đối thoại giữa cha mình và Xuyên Trụ.
Nhắc tới đây, chi Đông Sơn ở thôn Cốc Đôi là một nhà tốt, có điều Nhị Mai là con gái đã xuất giá, lại kém hơn một bậc. Nhưng nghe người ta nói, cuộc sống của cô cũng khá êm đềm, ngược lại có thể kết thông gia thì cũng không tệ. Chỉ là chuyện Song Qúy nhà Nhị Mai bỏ chạy mới rùm beng lên, ai cũng biết là trong nhà Nhị Mai không có đàn ông, sợ là muốn chọn rể, việc chọn rể này có hơi...
Ấn đường của lão Cao xoắn lại với nhau, sau đó lại giãn ra, ông ấy cười ha ha nói đùa: "Được đấy! Lão Cao nhà tôi không có họ hàng, chỉ có nhiều cháu trai! Để xem cô ấy nhìn trúng đứa nào thì cứ việc chọn!"
Con ngươi Xuyên Trụ di chuyển, sau đó cậu liên tục tâng bốc: "Vậy thì không dám, cháu nói chị ba cháu suy nghĩ vớ vẩn. Chị ấy cứ muốn qua hỏi một chuyến, cháu nói qua thăm chú cũng được, cháu sợ một người đã lấy chồng như chị ấy đi đường không an toàn nên cũng đi theo... Hầy, chú à, không phải cháu nhát gan mà nghe nói phía bên Hà Đông kia, sau khi xảy ra tai họa thì lại náo loạn lên vì thổ phỉ. Khá hơn một chút thì có rất nhiều kẻ vô công rỗi nghề bình thường tụ tập lại với nhau rồi đi cướp hết nhà này đến nhà khác, rất tệ, e rằng chúng cách Hà Tây này cũng không xa nữa đâu!"
Trước đó lão Cao đều có nụ cười trên môi, chờ sau khi nghe được mấy câu kia thì chớp mắt thay đổi, nụ cười cũng nghiêm túc hơn.
“Còn có chuyện này hay sao?"
Xuyên Trụ thở dài: "Không vậy thì sao, đầu năm nay dân tình sắp không sống nỗi nữa rồi. Cháu còn phải xếp hàng để nói với thưởng thôn xem có thể sắp xếp công nhân ở trong thôn ở chung với nhau không, lỡ đâu khi trong thôn có thổ phỉ thì chúng cháu cũng có thể chiến đấu một trận với họ, dù sao cũng giữ đựơc một ít lương thực... Chú à, chú biết đánh võ, đến lúc đó có thể mời chú tới làm sư phụ dạy cho chúng cháu vài chiêu không?"
Nụ cười trên mặt lão Cao biến mất, ông ấy thoải mái gật đầu một cái: "Được! Vậy thì còn gì hơn!"
Người dày dặn kinh nghiệm, vào lúc này ông ấy đã coi như là hiểu rõ rồi!
Chính là Lý Xuyên Trụ này đã nhắc nhở lão Cao thay đổi cách suy nghĩ của mình!
Trong lòng ông ấy suy nghĩ tới lui, nghe thấy cửa nhà mình có tiếng động thì quay đầu nhìn sang liền thấy Nhị Mai và con dâu cả đã đi ra rồi. Nhị Mai cười ha ha nói chuyện với con dâu cả nhưng con dâu cả của ông có vẻ là không vui lắm, tiễn được chừng mười bước chân thì xoay người quay về.
“Chú à!"