[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 97

Chương 97 Chương 97Chương 97

Trưởng thôn đứng trên tảng đá xanh cao nhất dưới gốc cây đại thụ, nhìn từ đông sang tây, sau đó lớn tiếng nói: "Nếu không có ai phản đối thì cứ như vậy đi, một nhà chỉ có một người, nếu là đàn ông thì tốt nhất, không có người thì phụ nữ cũng được, nếu không có người thì phải quyên góp lương thực! Chúng ta hãy nói trước, nếu có người không chịu quyên góp gì cả, thì nếu thổ phỉ và sói dữ thực sự đến thì đừng mong được người khác giúp đỡ, tự nhà mình đi đối phó đi"

Hầu hết những người dân làng có mặt đều gật đầu tán thành, còn một số người có suy nghĩ nhỏ trong lòng không dám nói ra, sợ chọc giận mọi người. Tuy rằng không đến mức nếu có chuyện gì thì thực sự đuổi cả nhà họ ra khỏi thôn, nhưng nếu thật sự gặp phải chuyện gì thì kêu trời trời không thấu mất! "Một lúc nữa, mọi người hãy đến chỗ của tôi, tôi sẽ ghi lại nhà ai giao ra người nào, giao bao nhiêu lương thực."

Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, trưởng thôn cũng không dám khinh thường, sợ chỉ cần một chuyện không được sắp xếp ổn thỏa, cả thôn sẽ bị thổ phỉ cướp đi.

Có người hỏi: "Vẫn còn nhiều người chưa biết đâu!"

Vương Lão Mậu chỉ ra một số người đang có mặt và yêu cầu họ đi thông báo cho những người không ở đây.

Người trong thôn không chịu qua lại với ông Trương ở dưới tán cây, sợ mắc bệnh. Tình cờ có Tiểu Xuân ở đó, trưởng thôn kêu Tiểu Xuân đi, Tiểu Xuân đồng ý, nhanh chân chạy đến nhà lão Trương dưới gốc tùng ở phía tây cuối thôn.

Tất cả các gia đình đều đến trước mặt trưởng thôn xếp hàng chờ trưởng thôn ghi tên người nhà mình. Lần này một số gia đình không có người đàn ông trưởng thành thì báo tên phụ nữ, số người quyên góp lương thực rất ít. Thường đều là nhà có phụ nữ nhát gan, hoặc thậm chí là không có phụ nữ trẻ trong gia đình...

Lý Như cũng đăng ký cho chính mình. Lý Xuyên Trụ tình cờ đứng cạnh cô nhìn thấy nên đã lôi cô đi.

"Chị hai, chị cũng đi sao? Không có lương thực thì lấy của em đi này..."

Anh ấy còn chưa nói xong, vợ Lý Xuyên Trụ đã lo lắng nhìn qua, Lý Như nhìn thấy vậy thì nói: "Chị không làm ruộng, nhàn rỗi cũng không có việc gì, đi tuần tra thì có thể tiết kiệm một ít lương thực."

Mặc dù cô em dâu này có chút keo kiệt, nhưng nhìn chung cũng không tệ, không giống chị dâu Lý Mai, bởi vì lớn hơn bọn họ bảy tám tuổi nên chị ta luôn ra vẻ chị dâu cả. Khi cần đến anh chị em thì nói rất hùng hồn, còn ngược lại thì tìm đủ mọi lý do để trốn tránh. Mấy năm đầu anh trai cả của Lý Như có thể đè ép được cô vợ này và chăm sóc rất tốt cho các em của mình. Nhưng bây giờ anh ấy đã đã lớn tuổi và đã lên chức ông nội, nên sức lực không còn tốt như trước, có chút chiều ý vợ. Vì điều này, mối quan hệ giữa cháu trai và cháu gái với người dì là Lý Như còn không thân thiết bằng Tiểu Chiêm và Tiểu Dịch.

Em dâu Tú Anh nghe Lý Như nói như vậy thì đã thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nụ cười trên mặt cô ta càng rạng rỡ: "Cũng không tới nỗi nào đâu, vừa rồi em nghe trưởng thôn và những người khác bàn bạc, cố gắng để cho phụ nữ trực vào ban ngày càng nhiều càng tốt. Nếu là ban ngày, vậy thì cũng không cần sợ, chỉ cần gọi một tiếng thì mọi người trong thôn đều ra ngoài rồi! Em cũng dám đi!" Lý Xuyên Trụ liếc nhìn vợ, nhưng không nói gì.

Lý Như tự mình đăng ký, trưởng thôn ghỉ chép xong tên của từng gia đình, bàn bạc với mấy trưởng lão về đội tuần tra.

Mọi việc đã ổn thỏa, người chung quanh cũng dần tản đi, tuy không có việc gì làm ngoài đồng nhưng vẫn có thể tìm được một ít rau dại ăn được ở trước nhà sau nhà. Thấy lúa thu đã hết, để sống sót trong một vài tháng qua mùa đông, làm sao bọn họ có thể sống thiếu rau khô được? Nói đến đây, Nhị Mai và Xuyên Trụ đã lên kế hoạch trước.
Bình Luận (0)
Comment