Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 3.4

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Liên Thu Lương rời đi cũng sắp được một giờ.

Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng người kia kể cả một dấu hiệu chuyển động cũng không có.

Nghĩ đến đây, Hoắc Nguyên Khanh ánh mắt không khỏi ngây dại.

Không kiềm hãm được vọng tưởng nếu Hãn Du Sinh không tỉnh lại, cả đời mình sẽ không bao giờ có được cậu. Đầu óc không tỉnh táo thường khiến cho người ta suy nghĩ những chuyện vô căn cứ?

Đột nhiên phát hiện chính mình tại thời điểm Hãn Du Sinh còn mê man chưa tỉnh tâm tư bản thân lại phác hoạ ra những điều không đứng đắn, Hoắc Nguyên Khanh không khỏi cười khổ, thầm mắng chính mình xấu xa.

Tuy là như vậy, nhưng đầu óc lại không thể chuyển đến những ý nghĩ đẹp đẽ nào; hai mắt dần đánh mất ý thức, cuồng quyến nhìn chằm chằm Hãn Du Sinh, trên mặt cứng nhắc lập tức đỏ bừng, thân thể không tự chủ được mà tiến lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Một lần, hai lần, nguyên bản nhẹ nhàng hôn, chẳng biết từ lúc nào đã không thể thỏa mãn, Hoắc Nguyên Khanh bất an mà khát khao, cùng dục vọng.

Nhẹ nhàng cạy ra đôi môi ướt át nhỏ nhắn xinh đẹp, đầu lưỡi linh hoạt nhanh nhẹn tiến vào trong miệng Hãn Du Sinh. ( thừa nước đục thả câu,… nhưng ta thích.kk)

Tựa hồ biết chủ nhân không thể chờ đợi được nữa, đầu lưỡi bá đạo dễ dàng quấn lấy ngoan ngoãn không có chống cự, hút, liếm, trêu đùa đến thỏa mản.

Cơ hồ giống như muốn đem cậu nuốt vào trong cơ thể, Hoắc Nguyên Khanh không có một chút nào lùi bước điên cuồng chiếm đoạt trong miệng Hãn Du Sinh.

Cảm giác như vậy làm cho hắn không khỏi cảm thấy hạnh phúc, ý chí sắt thép chỉ có bản thân không ngừng trầm luân, mãi đến khi người dưới thân phát ra thanh âm kháng nghị, lý trí mới có thể trở lại trong đầu của hắn.

Quăng đi đầu óc phóng túng cùng thân thể khát cầu, Hoắc Nguyên Khanh mừng rỡ như điên nhìn Hãn Du Sinh chớp chớp mi mắt dày đặc giống như cây quạt nhỏ.

Từ từ mở mắt, mờ mịt ngắm nhìn bốn phía xa lạ, thỉnh thoảng nghi hoặc mà nhăn mặt cái mũi nhỏ khẻ nhếch lên, động tác ngây thơ khả ái như thỏ nhỏ, Hoắc Nguyên Khanh mê muội cơ hồ nhào tới trước, hung hăng muốn yêu cậu một phen.

“Cậu có khỏe không? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không?.” Kiềm nén lại tâm tư suýt nữa mê loạn, Hoắc Nguyên Khanh vội vàng hỏi.

“Đã xảy ra chuyện gì a?” Nhất thời không cách nào nhớ được chuyện gì đã phát sinh, Hãn Du Sinh đáp phi sở vấn* hỏi ngược lại.

(*)  Đáp phi sở vấn: hỏi một đằng trả lời một nẻo, kiểu như “ông nói gà, bà nói vịt” của VN mình vậy.

“Cậu không nhớ sao?” Tâm tình áy náy, đối mặt ánh mắt nghi ngờ Hãn Du Sinh, Hoắc Nguyên Khanh tỏ vẻ thương yêu không dứt, tối tăm hít một hơi nói tiếp: “Vừa nãy bên ngoài mưa to, tôi… Lái xe đụng vào cậu, sau đó cậu liền té xỉu và bất tỉnh.”

“Té xỉu!?”

Hơi nghi hoặc lẩm bẩm một chút, hồi ức liền như dời sông lấp biển mà ùn ùn kéo đến, kể cả những kí ức lúc bị quấy rầy trên xe bus cũng như thế mà lấp kín khoảng không trống trải trong đầu cậu.

Nhìn hai gò má Hãn Du Sinh hơi có tí huyết sắc, trong nháy mắt chuyển thành trắng bệch, thân thể mảnh khảnh càng không tự kìm hãm được mà hơi run rẩy, Hoắc Nguyên Khanh tưởng chính mình là nguyên nhân gây ra chuyện, liền nghĩ muốn nói ra những lời áy náy, làm dịu đi tâm tình kích động của Hãn Du Sinh.

Không ngờ một giây sau, Hãn Du Sinh liền che miệng, xốc mền lên, đi chân đất hướng cửa phòng ngủ chạy như bay.

Hoắc Nguyên Khanh sững sờ, lập tức theo sát Hãn Du Sinh hoảng sợ bước chân dồn dập mà đi.

Chưa tiến vào buồng tắm liền nghe được tiếng nôn mửa không ngừng truyền đến, vừa vào đến bên trong phòng tắm, chỉ thấy được Hãn Du Sinh ngồi quỳ trước bồn cầu không ngừng nôn ra, nhìn ra cậu khẽ nhíu mày, tâm hắn cũng không khỏi nổi lên một trận đau đớn.

Rốt cuộc không quản được tình yêu say đắm, hoảng hốt hắn chỉ muốn động viên Hãn Du Sinh; chỉ muốn cậu khỏe mạnh, muốn ôm chặt lấy thân thể trước mặt, thân thể của người làm cho hắn yêu mến cùng thương tiếc.

Hãn Du Sinh chỉ cảm thấy cơ thể có cảm giác khó chịu nhưng lại bị cái ôm ấm áp của ai đó xua tan, thân thể run rẩy cùng buồn nôn cũng theo thanh âm ôn nhu trầm thấp của nam nhân từng tiếng, từng câu mà biến mất “Không sao rồi, yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu, xin lỗi, đừng sợ”.

Hãn Du Sinh tình tự dần dần lắng đọng, chỉ cảm thấy người ôm mình, không ngừng phát ra lời nói nhỏ nhẹ động viên mình, dĩ nhiên có thể mang đến cho cậu cảm giác ấm áp cùng an tâm. Mà đối phương đối với mình bất quá chỉ là một nam nhân hoàn toàn xa lạ.

Lặng lẽ đánh giá nam nhân vẫn đang toàn tâm toàn ý an ủi chính mình.

Ngũ quan giống như đao khắc, gương mặt tuấn tú, vóc người rắn chắc, đôi môi mỏng khiêu gợi, khiến người khác không khỏi say đắm.

Đây là một nam nhân cùng mình hoàn toàn khác nhau, tràn đầy khí khái nam tử, khắp toàn thân tản ra khí chất hấp dẫn hơn người.

Nam nhân như vậy, hẳn là trong lồng ngực phải ôm những người kiều diễm, phong tình vạn chủng đại mỹ nhân, chứ không phải người như cậu, cơ thể gầy yếu như chim bìm bịp, càng không cần phải nói mình cùng hắn giống nhau đều là thân nam nhi a.

Ai! Ngẫm lại cũng thật là oan ức cho hắn.

Bất quá hắn chịu tỉ mỉ như vậy trông nom một người chỉ mới gặp mặt qua một lần, thật là khiến người ta cảm động, chính mình lần đầu gặp mặt đối với hắn đã sản sinh ý nghĩ không tin cậy cùng hảo cảm không tốt thật là không đúng nha, bởi vì hắn thật sự là người tốt a!

Ngay sau đó, Hãn Du Sinh lập tức đem Hoắc Nguyên Khanh xem như là Bồ Tát tái thế là người vô cùng lương thiện.
Bình Luận (0)
Comment