Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 4.3

Ngày mà hắn mong đợi rất nhanh liền tới, vào ngày mà cả ông trời cùng Hoắc Nguyên Khanh đều vui mừng như nhau, bầu trời trong xanh không lẫn một tia tạp chất.

Tuy rằng trong lòng vui sướng nhảy nhót như thiếu niên mới biết yêu nhưng ngoài mặt Hoắc Nguyên Khanh vẫn làm ra vẻ bình tĩnh không lay động,  chỉ là ôm lấy nhi tử động tác có nhanh hơn, và đóng cửa hơi thô lỗ một chút thôi.

Hai nhà cách nhau cũng không xa lắm, thêm vào theo bản năng mà tăng nhanh cước bộ, không mất vài giây liền đến cửa Hãn gia.

Trên tay vẫn còn ôm nhi tử Hoắc Nguyên Khanh trường ngón tay hướng về phía chuông cửa, nhưng giữa chừng lại bị một câu không muốn của Hoắc Trấn Vân ngăn lại.

“Con muốn tìm Tiểu An.”

Nói đơn giản chính là muốn giành quyền nhấn chuông là được rồi, cần chi phải viện cớ chứ.

Nhướng mày nhìn gương mặt chấp nhất của nhi tử, Hoắc Nguyên Khanh không có hai lời nhường con trai nhấn chuông, Trấn Vân ra hiệu bằng ánh mắt cơ hồ bảo hắn bỏ mình xuống đất.

Nhìn nhi tử dáng đi cà nhắc đem chuông cửa ấn xuống, âm nhạc vang lên tuy rằng rất hay, nhưng so với thanh âm mê người của ai kia còn kém rất xa.

Trong lòng liền là bất đắc dĩ mà cam nguyện, liền nghĩ: “nguyên lai Hoắc gia bị say đắm thần hồn điên đảo không chỉ một người a!!”

“Chào buổi sáng.”

Cửa vừa mở ra, người bên trong, bên ngoài không phân lớn nhỏ, cùng một câu nói vang lên.

Hai  đứa nhỏ, không có tâm tư chú ý nhiều như vậy, đặc biệt là Hãn Hoài An ngây thơ nhụ ngọt lập tức tự động tiến lên dắt tay Hoắc Trấn Vân, lách tách lẩm bẩm cắn lên lỗ tai nhóc.

Ngược lại là hai đại nhân kia nhìn nhau nở nụ cười, cơ hồ như tâm ý tương thông, mềm nhẹ lẫn nhau nói: “Chào buổi sáng.”

※ ※ ※

Trời trong xanh, sáng sủa lại gặp ngày nghỉ, trong công viên trò chơi không thể tránh khỏi có nhiều người đến du ngoạn.

Mà nếu như có nhiều người hơn nữa, Hoắc Nguyên Khanh ánh mắt trước sau vẫn chỉ chăm chú nhìn vào thân ảnh phía trước đang tung tăng nắm tay hai đước nhỏ.

Hãn Du Sinh chuyên chú đem tâm tình hướng vào các phương tiện trò chơi xung quanh, cùng hài tử trên người, còn Hoắc Nguyên Khanh nguyên bản đem toàn bộ ánh mắt giằng co trên người cậu.

Đi được một đoạn tình cờ gặp hai người kia gương mặt nhã tú quay đầu hướng về hắn nở nụ cười, khiến Hoắc Nguyên Khanh không khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn làm ra vẻ mặt bình thường, không can hệ.

“Xem kìa, xem kìa toàn gia hảo xuất sắc a!”

“Chồng soái, vợ xinh, liền nhìn hai đứa nhỏ đi hảo đáng yêu a!!”

“… Hạnh phúc đến khiến người ta phải ghen tỵ mà!!”

Lời nói tình cờ kia cư nhiên lại xen lẫn ước ao của hắn, càng khiến Hoắc Nguyên Khanh đắm chìm trong hạnh phúc, làm cho bản thân không khỏi liên tưởng đến một nhà gia cảnh hòa thuận yên vui.

Bị hạnh phúc nhét đầy, như vậy thỏa mãn khiến Hoắc Nguyên Khanh hồi tưởng lại ngày đó khi hắn đem cậu ôm vào trong ngực.

Nhớ tới thời điểm kia, bản thân hắn không khỏi thất thần nhìn chăm chú xa xăm, đôi tay buông lõng, trong lòng nặng nề chìm sâu vào suy tư.

{ Quả nhiên là nam nhân tốt! Ngay cả bộ dáng suy nghĩ cũng hảo soái a }

( đây có lẽ là lời của tác giả, nhưng cũng có thể là lời của mấy người qua đường a~)

Mà trạng thái không tưởng như vậy, khiến hai đứa nhỏ cùng Hãn Du Sinh quay đầu nhìn lại trong lòng không khỏi phát ra than thở.

“Tiểu Vân, Hoắc thúc thúc đang làm cái gì a!”

“Ngẩn người a!”

Bất quá ngẩn người không được bao lâu lập tức bị lời nói nhi tử kéo trở về hiện thực.

“Con, tiểu tử này dĩ nhiên dám nói baba đang ngẩn người sao.”

Duỗi thẳng 10 ngón tay, làm ra dáng dấp dữ tợn, muốn hướng nhi tử bên dưới trừng phạt, còn chưa kịp làm gì hai đứa nhỏ lập tức kỷ kỷ tra tra rít gào, như một làn khói dắt tay nhau chạy mất, đến khi xác nhận khoảng cách đã an toàn mới quay mặt trở lại nhìn nhau cười thành đoàn

Nhìn nhi tử như vậy toát lên nụ cười ngây thơ khả ái, Hoắc Nguyên Khanh cảm thấy bình yên nở nụ cười, trong lòng đối Hãn Du Sinh, càng yêu tha thiết hơn.

“Có chuyện gì vui sao?” Sung sướng từ trên người Hoắc Nguyên Khanh truyền tới, khiến cho cậu rất nhanh cũng cảm nhận được.

“Không có, chẳng qua là cảm thấy ngày hôm nay khí trời rất tốt, rất thích hợp để ra ngoài đi dạo.”

Muốn nói với cậu được cùng cậu ra ngoài đương nhiên là rất vui rồi, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một câu thỏa mãn hời hợt mà qua.

Đột nhiên hắn cảm thấy nhân sinh hiện tại không thể nào mỹ mãn hơn thế nữa, bất kể như thế nào ngày hôm nay có thể ở bên cạnh người mà hắn yêu, dù là giả, dù là ngắn ngủi nhưng cũng đủ để bản thân mình cảm thấy hạnh phúc.

Tâm vừa mới được khai mở, sương mù dày đặc bao phủ trước mắt cũng như vậy mà tản đi, Hoắc Nguyên Khanh không để ý tới hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn vào, tính trẻ con trong người trổi dậy nắm lấy tay Hãn Du Sinh hướng về hai đứa nhóc trông giống như anh em sinh đôi kia mà chạy tới.

Chỉ muốn nắm chặt cánh tay kia không tha, cơ hồ như nắm chặt hạnh phúc của bản thân.

Có chút ít kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh chóng liền qua đi khi Hãn Du Sinh nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ cùng tràn ngập hạnh phúc của người đang nắm lấy cánh tay mình.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, gò má Hoắc Nguyên Khanh có chút biến sắc, tầm mắt giằng co trên không trung, thời khắc này dù cho có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nào diễn tả được, mà căn bản cũng không cần dùng từ ngữ chỉ cần bản thân chân thành ghi nhớ, lĩnh hội là được.

Niềm vui cùng hạnh phúc không cách nào có thể hình dung được, chỉ tựa hồ trong lòng như có một loại cảm xúc mãnh liệt đang ngày một lớn dần ra.

Riêng bản thân Hãn Du Sinh không thể nào cảm thụ được loại cảm xúc như vậy cậu căn bản chỉ cảm thấy rất ngọt ngào …

… Đơn thuần như vậy vui sướng cùng hạnh phúc, thật sự, rất tốt.
Bình Luận (0)
Comment