Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 5.2

Từ khi vào phòng Hãn Du Sinh liền không nói gì cũng không xoay người lại chỉ nhẹ nhàng thực hiện vài động tác đơn giản, tinh tế giúp hai đứa nhỏ đắp lại chăn, sau đó dường như phảng phất biết được lời van cầu của Hoắc Nguyên Khanh, cậu liền xoay người lại sâu sắc nhìn hắn.

“Tôi rất yêu mẹ của Hoài An, trước kia, bây giờ và tương lai cũng vậy.”

“Tiểu nhu vừa mới bắt đầu đã không ở cùng với chúng tôi, xác thực rất cô đơn, chúng tôi một lớn một nhỏ cũng coi như có thể yên yên ổn ổn mà sống tốt, tuy nhiên cũng sẽ có lúc tiểu An khóc lóc tìm mẹ lúc đó tôi thực sự là rất khổ sở, thời điểm trời tối người yên càng dễ dàng nhớ tới tiểu nhu, nghĩ đến liền không cách nào ngủ được”.

Hai mắt hơi buông xuống, nhẹ giọng hỏi: “Tôi có phải là rất nhu nhược không?”

“Cậu không nhu nhược chút nào, tôi…” Mạnh mẽ nuốt vào hai chữ yêu cậu, Hoắc Nguyên Khanh lại nói: “Cậu là người ôn nhu nhất tôi từng thấy, lại còn là người rất có kiên nhẫn, tôi rất… Yêu thích cậu” không cách nào kiềm nén yêu thương mà nói ra.

“Cảm tạ, tôi cũng yêu thích anh.” Hãn Du Sinh không có suy nghĩ nhiều cười cười đáp lại.

Mặc dù biết Hãn Du Sinh ngoài miệng nói yêu thích, nhưng căn bản lại cùng mình không giống nhau, dù vậy nhưng cũng đủ khiến trái tim Hoắc Nguyên Khanh không tự chủ được mà run lên, cả người như bị sét đánh qua.

“Nhưng là, tôi hiện tại vẫn sống rất tốt, ” Hãn Du Sinh đem ánh mắt chuyển sang hai nhóc đang ngủ trên giường, “Bởi vì có người có thể khiến tôi tín nhiệm cùng ỷ lại, khiến tôi cảm thấy an lòng. Đầu tiên là Hoài An, sau đó là tiểu Vân…, ” bất đắc dĩ ngưng lại, hít một hơi thật sâu nói ra  “… Còn có anh.”

Hoắc Nguyên Khanh như bị điện giựt, cả người sững sờ, hoài nghi mình có hay không nghễnh ngãng nghe lầm, bản thân mừng như sắp phát điên, trong đầu tựa như sóng triều cuồn cuộn dâng lên.

Mặc dù chỉ là tín nhiệm, ỷ lại cùng an lòng, nhưng lại đem Hoắc Nguyên Khanh lúc trước còn mù mịt quét đi sạch sành sanh, mang đến vô tận tự tin cùng hi vọng, bởi vì điều này đại biểu cho việc Hãn Du Sinh nguyện ý tiếp nhận hắn.

“Xin lỗi, tôi thật giống như đơn phương mà mong mỏi, tôi trước tới giờ vẫn cứ như vậy, có lúc dường như bị thiếu gân, tiểu Nhu cũng vì chuyện này mà mắng tôi không biết bao nhiêu lần rồi, hi vọng anh bỏ qua cho, tôi cũng không muốn quấy nhiễu và mang lại cho anh rắc rối, dù sao cũng không có một  nam nhân nào lại thích thú khi nghe nói một nam nhân khác muốn ỷ lại vào mình, nên…”

“Dừng lại!”

Hoắc Nguyên Khanh biết bởi vì mình thất thần không có trả lời, nên khiến Hãn Du Sinh nghĩ rằng bản thân cậu đã quấy nhiễu hắn, vội vàng đánh gãy lời Hãn Du Sinh.

Mặc dù trong lời nói đột nhiên lại xuất hiện “Tiểu nhu” khiến hắn đứng ngồi không yên, cảm giác ghét cay ghét đắng, nhưng chỉ cần nghe Hãn Du Sinh nói cũng “Yêu thích” mình, sự kích động trong ánh mắt nhất thời bị che lấp đi.

Ôn nhu đem lưng Hãn Du Sinh chuyển hướng đối mặt với chính mình, Hoắc Nguyên Khanh làm sáng tỏ nói: “Tôi không có cảm thấy bị quấy nhiễu, ngược lại tôi thấy thật cao hứng khi có thể làm nơi cho cậu ỷ lại cùng tín nhiệm.”

“Thật sự? Xin đừng nên bởi vì không tiện mà nói dối an ủi tôi ”

“Tin tưởng tôi.” Hoắc Nguyên Khanh trịnh trọng như tuyên thệ nói ra ba chữ này.

Dùng hai mắt xác nhận tính chân thực trong lời nói, nhưng đáp lại hắn vẫn là sự thản nhiên, vô khí trong suốt.

Như là sợ Hãn Du Sinh không tin, Hoắc Nguyên Khanh vội vã nói tiếp: “Xin tin tưởng tôi, tôi không chỉ cao hứng, còn rất vinh hạnh, nếu như có thể, xin hãy cho tôi nói một câu-tôi cũng yêu thích cậu.”

Nhìn thấy Hoắc Nguyên Khanh cố tình làm ra dáng dấp pha trò giống hài tử, Hãn Du Sinh đã sớm bị ánh mắt của hắn chinh phục, cũng thổi phù một tiếng cười thoải mái, tâm trạng có một loại cảm động nhanh chóng tràn ra.

“Tôi cũng cám ơn anh đã yêu thích.”

Hoắc Nguyên Khanh một lần nữa như bị sét đánh không kịp phản ứng nhất thời thân thể liền lui đến tận cửa. (hình như bị sét đánh hơi nhiều nhỉ….)

Thầm mắng chính mình đầu heo, Hoắc Nguyên Khanh theo hướng Hãn Du Sinh đi tới, chỉ thấy cậu đang đứng tại cửa, tay cầm nắm cửa, chuẩn bị đem cửa phòng đóng lại.

Bước nhanh đi ra cửa phòng, sau khi đem cửa phòng khép hờ lại, hai người liền hướng phòng sinh hoạt đi tới.

Vài bước ngắn ngủn, không có lời nói, tâm lại thật bình tĩnh, giống như biết bên cạnh người này dù có khó khăn hơn nữa cũng vĩnh viễn không từ bỏ.

Mang theo niềm tin mới được xây dựng, đạp lên vô hạn sung sướng ôn hòa, tương lai bất đắc dĩ cũng hiện ra trước mắt hảo hảo từng bước tiến lên theo câu “yêu thích” kia.
Bình Luận (0)
Comment