Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 6.2

Nguyên bản chính mình buổi chiều sau khi tiếp xong điện thoại Hãn Du Sinh vẻ mặt liền lạnh lùng, Hoắc Nguyên Khanh cảm thấy không cần thiết dùng sức đóng cửa xe, ba bước cũng thành hai bước tiêu sái đến trước cửa lớn Hãn gia.

Khí thế hùng hổ hướng chuông cửa đè tới nhưng ngón tay bất giác đình chỉ, từ trước đến giờ sóng lưng thẳng tắp cũng cứng ngắc bất động.

Hảo nửa buổi mới nản lòng đưa cánh tay thả xuống, lẩm bẩm lầm bầm lầu bầu: “Ta có cái  lập trường gì đây!?”

Đúng thế! Trừ chính mình đối Hãn Du Sinh kia yêu thương không nói ra được cùng với trình độ hữu nghị ở bên ngoài, thì hắn có cái lập trường gì đi trách móc nặng nề người phụ nữ kia của cậu đây?

Không phải không thừa nhận, bộc phát phẫn nộ từ trước đến nay địch ý đối với người phụ nữ kia không hề nhỏ, cùng với việc Hãn Du Sinh dùng vô hạn ngại ngùng nói muốn đem thê tử giới thiệu cho hắn, phần ôn nhu cùng thận trọng kia, khiến trái tim hắn thật đau.

Miễn cưỡng dùng phẫn nộ để che dấu nỗi bất an, một đời chưa bao giờ có  ý nghĩ muốn trốn tránh bất cứ việc gì nhưng vào giờ khắc này lại không khỏi khiến hắn muốn từ bỏ.

Liền tại thời điểm Hoắc Nguyên Khanh muốn quay người rời đi, cửa lớn Hãn gia đột nhiên mở ra, người trong cửa, ngoài cửa đều lấy làm kinh hãi.

“Hãn giám đốc!”

Hãn Du nhu??

“Tổng giám đốc!”

Hoắc Nguyên Khanh!!

Xưng hô đồng thời xuất khẩu, trong mắt hai người đều có một tia nghi vấn { tại sao anh ( cô) lại ở chỗ này }.

Giữa lúc hai người hai mặt nhìn nhau, sau cánh cửa truyền đến thanh âm Hãn Du Sinh: “Tiểu Nhu …. chìa khóa xe …. Hoắc đại ca!”

“Tiểu nhu!?” Cau mày.

“Hoắc đại ca!?” Rít gào.

Lơ ngơ, tất yếu như vậy mà kinh ngạc? Chờ chút, vừa nãy thật giống như nghe được cái gì mà giám đốc, chẳng lẽ…

“Các người quen nhau a!!”

※ ※ ※

“Hoắc đại ca là tổng kinh lý của xí nghiệp mà ta công tác” Ba người cứ như vậy mà nhìn nhau vài giây cuối cùng chỉ có người nữ nhân duy nhất ở đây mở miệng.

“Như vậy a!” Công việc của cậu chỉ có sách cùng tranh minh hoạ, thật sự là không rõ được cái gì gọi là tập đoàn xí nghiệp gì đó.

Chỉ có nghe qua Hãn Du Nhu nhắc tới công ty nàng công tác quy mô coi như là nhất, nhì tại Đài Loan, dựa vào điều này có thể thấy rằng Hoắc Nguyên Khanh cũng coi như là bậc nhân sĩ tài cao đi.

Tuy rằng Hoắc Nguyên Khanh công tác cùng biểu hiện  không có bất cứ quan hệ gì, nhưng nghĩ đến cậu vẫn là không có hảo hảo hiểu rõ công việc của hắn.

Tình cờ hai người tán gẫu đến công tác, cũng là Hoắc Nguyên Khanh đối với cậu quan tâm nhiều hơn, thế nên bây giờ, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng áy náy.

“Muốn đi ra ngoài sao? Thế nào lại không lấy chìa khóa xe?” Hãn Du Sinh chuyển ánh mắt nhìn Hãn Du Nhu nói.

Hãn Du Sinh? Hãn Du Nhu?!

Hãn a…

“Ta…”

“Đúng vậy a, đúng đấy, tôi vừa vặn muốn đi mua một ít đồ, nếu tổng giám đốc đến, không bằng làm phiền anh theo tôi cùng đi chứ!”

Cũng không quản chủ xe có đồng ý hay không, hai người có quen hay không, Hãn Du nhu một cái liền kéo chặt tay Hoắc Nguyên Khanh.

Không tỏ rõ động tác Hãn Du Nhu có ý gì, chỉ hướng Hãn Du Sinh đáp lại: “Ta lập tức trở về.”

Nhìn hai người ưu nhã cặp tay nhau đi tới xe, gần đây lão tỷ nhà mình không cách nào đem một câu nói hoàn chỉnh, nghĩ xong Hãn Du Sinh cảm thấy trước mắt bóng lưng hai người thế nào thật giống muốn cọ sát nhau đến ra tia lửa.

Nghĩ không thông, đành phải âm thầm buồn bực, có phải cậu trong chớp mắt đã bỏ lỡ chuyện gì quan trọng rồi hay không?

※ ※ ※

Hẳn là thủ trưởng cùng thuộc hạ  hai người ngồi chung bên trong xe, bầu không khí tuy rằng không thể quá ung dung, nhưng cũng không đến nỗi hiện ra ý đồ xấu xa quỷ quyệt trong lòng.

Tay vững vàng cầm chắc bánh lái, nhưng tâm Hoắc Nguyên Khanh lại có điểm run rẩy, là một loại cảm giác ao ước mong mỏi nho nhỏ.

Mặc dù không có nắm giữ thông tin chi tiết sơ yếu lý lịch của mỗi cán bộ nhưng những điều cơ bản nhất cũng không thể nào không biết a~, hắn nhớ tới ~ hắn nhớ…

“Hãn giám đốc, ta nhớ cô vẫn không có. Khụ ~ kết hôn đi!”

Cố không được dù sao đây cũng coi là chuyện riêng của người khác, Hoắc Nguyên Khanh bất quá cũng không nên nhảy vào hỏi a~.

“Không có.”

“Kia… Hoài An…”

“Hoài An là tôi cùng Du Sinh sanh hài tử.”

Nghe vậy tâm tình mới nới lỏng liền trở nên căng thẳng.

Khiến tay hắn đang nắm bánh lái dường như bị đứt đoạn mất huyết sắc mà trở nên xanh trắng. Thời khắc này hắn không còn đủ dũng khí để quay đầu liếc mắt nhìn biểu tình trên mặt Hãn Du Nhu.

“Tổng giám đốc, tôi thật cao hứng, khi biết Du Sinh có người bằng hữu như ngài, mà tôi tưởng ngài chỉ cần những người có tâm thái tinh khiết thôi chứ”.

Câu nói mềm nhẹ nhưng lại tựa như sấm chớp xẹt qua tai Hoắc Nguyên Khanh. Hiệu quả của nó như kim đâm vào tâm, thật đau, khiến người ta muốn phản kích.

Khiến người ta nghĩ…

Muốn cái gì đây?!

Hoắc Nguyên Khanh đột nhiên cảm thấy kinh sợ, trước mặt nữ nhân này, chính mình lại bạc nhược như vậy, thật không có… Lập trường.

“Du Sinh a, không có tâm nhãn, đơn thuần giống như hài tử, chỉ cần ai đối xử tốt với nó, nó liền muốn móc tim móc phổi ra cho người đó, luôn cho là trên đời không có người xấu xa.”

Giảo hoạt ý cười trên mắt, Hãn Du Nhu dường như không lộ biểu tình nói tiếp: “Căn bản không biết người khác có thể đối với nó dùng bất kì động tác hạ lưu, tâm địa xấu xa nào, nhưng bất quá tôi tin tưởng tổng giám đốc tuyệt không phải là người như thế mới phải.”

Thầm chê rõ ràng; khiến Hoắc Nguyên Khanh khởi đầu là gương mặt kiên cường nay chuyển sang lạnh lùng nghiêm nghị.

Vốn là nên khiến người khác thấy khó mà lùi bước, nhưng ở trong mắt Hãn Du Nhu lại như người không liên quan, kính tự liền nói.

“Du Sinh a, cái gì cũng tốt, dễ tính, bộ dạng hảo, biết săn sóc người khác, lại thiện lương, nhưng chính là lỗ tai rất mềm mại, đến tôi cũng không chịu nỗi, muốn ôm đầu của nó nhìn một cái để xem coi là cái đồ vật gì, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ mơ hồ phạm chút ít, thật khiến cho người khác không chịu nổi muốn cùng nó thoát ly quan hệ a~.”

Bất kỳ thứ gì Hoắc Nguyên Khanh đều nhịn được, nhưng Hãn Du Nhu phen này lại nói chuyện khiến người khác nghe qua cứ tưởng bọn họ là vợ chồng tình nhân, nghe vào trong tai hắn lại mơ hồ sinh ra ý định muốn cắt đứt cổ người nào đó.

“Tuy rằng như vậy, nhưng là muốn hai chúng tôi tách nhau ra chính là tuyệt đối không thể được, bởi vì chúng tôi là như vậy yêu đối phương, ai cũng không có biện pháp chặt đứt quan hệ đôi ta.”

Như đang giữ lấy thị uy tuyên cáo, Hoắc Nguyên Khanh coi như tâm đã bị trát ra thủng trăm ngàn lỗ, nhưng chỉ có thể cắn chặt hàm răng nghe tiếp.

Hắn có thể chịu đựng bị đặt tại vị trí bằng hữu cả đời.

Nhưng hắn không cách nào nhịn được nữ nhân này nói rõ phải đem hắn hoàn toàn trục xuất khỏi Hãn Du Sinh. Miễn cưỡng nói ra khiêu khích:

“Bằng cái gì!”

Đáy lòng nghẹn đến khó chịu nghiến răng nghiến lợi từ cổ họng bật thốt lên, Hoắc Nguyên Khanh dùng bộ dáng lạnh lùng vô cảm mạnh mẽ liếc Hãn Du Nhu một cái.

Hãn Du Nhu lại hoàn toàn không coi là chuyện to tát gì, thậm chí lộ ra một loại biểu tình hơi đắc ý, hoàn toàn nắm chắc phần thắng.

“Bằng cái gì nha?”

Chóp mũi thổi qua một trận hương vị thuộc về nữ tính, đột nhiên tiến gần thân thể khiến Hoắc Nguyên Khanh lại càng căm hận.

“Liền dựa vào chúng ta …”

Ngưng lại một giây, Hãn Du Nhu kề sát tai Hoắc Nguyên Khanh, nói tiếp:

“… Đồng nhất từ trong bụng mẹ ra tới đi!!”

Ngữ khí sắc bén khiến Hoắc Nguyên Khanh bất giác thắng xe, trong cuộc đời hắn chưa một lần kinh ngạc nhưng lần này phải thất thố trước gương mặt tươi cười tràn ngập quỷ kế kia.
Bình Luận (0)
Comment