Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 7.5

Bên kia một lớn một nhỏ hai phụ tử ngươi tới ta đi liên lạc tình cảm bên trong; bất quá bên này lại xem ra rất nghiêm túc.

“Sẽ không, sẽ không, Tiểu Vân rất yêu thích, rất yêu thích Hoắc thúc thúc.”

Hãn Hoài An dùng cánh tay nhỏ bé của mình lôi kéo Hoắc Nguyên Khanh, tựa như muốn làm sáng tỏa điều gì đó.

“Có thật không?”

“Thật sự thật sự.” Chỉ sợ Hoắc Nguyên Khanh không tin, Hãn Hoài An lần này gật đầu như đảo tỏi.

Nhìn nhi tử ánh mắt căm giận bên trong lóe lên tia không muốn, Hoắc Nguyên Khanh mím chặt môi, quyết định phải tăng thêm cường độ với tên nhóc này mới được: “Nhưng là Hoắc thúc thúc chưa từng nghe Tiểu Vân nói: ” ba ba, con thật yêu người ”

Chủ động đem yêu thích thăng cấp thành yêu, khà khà, xem tiểu tử ngươi muốn thế nào làm đây?

Cùng cùng một câu nói nghe vào trong tai mỗi người thì lại không giống nhau.

Hoắc Trấn Vân từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặc, nhưng giờ khắc này chỉ có thể dùng sắc mặt tái nhợt để hình dung.

Đơn thuần nhất vẫn là tiểu An nha, nghe Hoắc Nguyên Khanh nói thế liền quay người đối Hoắc Trấn Vân nói: “Tiểu Vân, nói yêu thích Hoắc thúc thúc đi a~!”

Ánh mắt tròn xoe tràn ngập hơi nước thẳng tắp bắn vào Hoắc Trấn Vân, quả thực dường như thôi miên nhóc không bằng.

Hoắc Trấn Vân chịu không nổi ánh mắt kia cơ hồ liền muốn đem câu nói kia cấp ra khỏi miệng, chỉ là vừa nhấc tầm mắt lên liền nhìn thấy Hoắc Nguyên Khanh trưng ra bộ dáng {Ta đang chờ con đây, nhi tử}, nhàn nhã ngồi xuống bên bồn tắm, khiến Hoắc Trấn Vân lời ra đến khóe miệng liền sinh khí mà nuốt xuống.

Một bên là ánh mắt nhỏ bé vô tội, một bên là ánh mắt mong đợi, khiến tâm tình Hãn Du Sinh giãy dụa không còn chờ được nữa, lôi kéo cánh tay nhỏ của Hoắc Trấn Vân thúc giục: “Tiểu Vân, con nói đi a!”

Đôi mắt khẩn cầu tựa như hươu con vô tội, giọt nước mắt tại vành mắt tựa hồ sắp rơi xuống, nhìn như thế tiểu tâm can Hoắc Trấn Vân cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, yêu cầu gì nhóc cũng sẽ đều đáp ứng mà.

Nhóc thực sự đã hạ quyết tâm rồi, ngẩng đầu muốn đối Hoắc Nguyên Khanh nói ra câu nói kia, nhưng đã thấy Hoắc Nguyên Khanh lực chú ý không còn ở chỗ này nữa.

Theo ánh mắt nhìn sang, chỉ thấy Hãn Du Sinh ngồi ở trên ghế nhỏ, vừa thấy Hoắc Trấn Vân nhìn đến, nguyên bản nở nụ cười tươi đẹp như hoa xem đến mê người, trong nháy mắt đó, Hoắc Nguyên Khanh cảm thấy … Đói bụng muốn ăn a~???

Hai phụ tử ánh mắt lại một lần nữa đối đầu, nhưng là rất nhanh liền dời đi nơi khác.

Tuy rằng không biết phụ thân tại sao lại nhìn Hãn thúc thúc bằng ánh mắt muốn đem người đi ăn, nhưng bây giờ khi nhìn thấy đôi môi nho nhỏ hồng hào của Hãn Hoài An, Hoắc Trấn Vân rất muốn biết khi ăn một cái có hay không sẽ có tư vị dâu tây thơm ngọt.

Một nữa cảm thấy chán ghét vẻ mặt kia của phụ thân, một nữa phải chịu tiểu An giống như con cún nhỏ đôi mắt to giãy dụa cầu xin, haiz tiểu Vân cuối cùng vẫn là không thể chịu được sự cầu xin của Hãn Hoài An.

Hoắc Trấn Vân tại thời điểm muốn mở miệng, thoáng một giây dường như nghĩ tới chuyện gì đó, quay sang ghé sát vào bên cạnh Hãn Du Sinh, thuận thế cắn một cái lên tai. ( cái này hình như không phải cắn HDS mà là cắn tiểu An a).

Hoắc Nguyên Khanh nhìn nhi tử rõ ràng muốn thỏa hiệp, đột nhiên lại lôi kéo Hãn Hoài An không biết đang nói thầm cái chuyện gì, nhưng là trong lòng hắn vẫn nhớ mãi không quên đôi môi mềm mại vừa rồi của Hãn Du Sinh.

Bờ môi độ dày vừa phải, nguyên bản màu sắc nhu nhuận, trong buồng tắm hơi nước thẩm thấu vào, càng là lóe lên vẻ mới mẻ ướt át cùng ngọt ngào.

Mà ngọt ngào kia quả đúng là rất mê người khiến cho người ta muốn ở trong đó mà chìm đắm, từ bụng dưới sinh sôi lên một cảm giác đói bụng chỉ muốn được ăn, muốn cướp đoạt, muốn chiếm đoạt lấy nó …. ư

Lần đầu tiên là tình cờ, còn lần này là sao đây?

“Ba ba, con thật yêu người.”

Toại nguyện nghe được nhi tử nói một câu “ba ba, con thật yêu người”, kết quả chính mình lại cảm thấy ngạc nhiên, thanh âm kia cơ hồ lại không mang chút xíu chán ghét, lại không có nổi giận, mà còn …

Lại một lần hai phụ tử đối mặt nhau, Hoắc Nguyên Khanh không hiểu nhiều lắm trong mắt Hoắc Trấn Vân tại sao lại lóe lên tia đắc ý a~?

Bất quá hắn không rõ nhưng rất nhanh liền đạt được đáp án.

Chỉ thấy Hãn Du Sinh đem thân thể nho nhỏ của mình tựa sát vào bên người Hoắc Trấn Vân, sau khi nhóc nói xong câu nói kia liền không chần chừ mà chu cái miệng xin xắn mỹ mỹ hôn hai gò má Hoắc Trấn Vân.

Tình cảnh này đã đủ khiến Hoắc Nguyên Khanh líu lưỡi, không ngờ Hoắc Trấn Vân lại lắc lắc đầu, bộ dáng rất bất mãn chỉ chỉ miệng mình, dường như muốn nói là nhóc muốn không phải là hôn má mà là hôn môi nha.

Tức khắc, Hoắc Nguyên Khanh cũng thật là ước ao chính mình cũng có số may như nhi tử, trong lòng có chút ít cảm khái nghĩ, rõ ràng là hai phụ tử, thế nào Hãn Du Sinh lại không đối với hắn làm ra chuyện như thế a~?

Hoắc Trấn Vân đắc ý, khiến Hoắc Nguyên Khanh có loại cảm giác có phải hắn già rồi nên sinh ra ảo giác hay không, thế nào cái loại chuyện ta lừa, ngươi gạt như thế này rõ ràng là chỉ thấy trên thương trường, như vậy tại sao lại xuất hiện trong căn nhà nhỏ của hắn mà lại còn ở trên người một đứa nhóc chỉ mới 5 tuổi, bản thân không khỏi thở dài nếu người khác biết được một cái đại nhân như hắn lại đi thua một tiểu hài tử 5 tuổi thì mặt mũi biết để ở đâu đây a~?

“Trường Giang sóng sau dồn sóng trước.”

Đột nhiên từ phía sau truyền đến thanh âm nhè nhẹ, Hãn Du Sinh từ nảy đến giờ luôn đứng một bên nhìn hai phụ tử đấu pháp, giờ khắc này liền tiến gần đến sau lưng Hoắc Nguyên Khanh nói nhỏ.

Vừa mới kề sát, Hoắc Nguyên Khanh tự mình oán ta đem toàn bộ khí tức dồn nén xuống, bởi hắn rõ ràng cảm nhận được bên trong lớp áo ướt át kia, cơ hồ có thể cảm nhận được làn da mềm mại và cả vẻ diễm sắc của hai điểm hồng trước ngực …

Cường cường kéo về trạng thái mơ màng, thất thần, dời đi lực chú ý, Hoắc Nguyên Khanh nghe được một câu: “Vậy anh biết “Trường Giang sóng sau dồn sóng trước” câu tiếp theo là gì không?”

“Không phải một đời, người mới thay người cũ sao?”

Có thể vị trí này là tư mật, Hãn Du Sinh mang theo điểm không xác định, thuận thế đặt tay lên vai Hoắc Nguyên Khanh.

“Cho tôi mượn dựa vào một chút đi!”

“Ân ~ ”

Thanh âm nhẹ nhàng từ trên vai truyền đến, khiến trái tim Hoắc nguyên Khanh đập liên hồi, chỉ có thể đối Hãn Du Sinh phát ra được tiếng nói nhỏ bé đáp ứng.

Chủ động như vậy từ trước đến giờ đối với Hãn Du Sinh là vô cùng hiếm thấy, dáng dấp như vậy có phải là biểu thị cậu đã mở ra cánh cửa của con tim, từng điểm từng điểm tin cậy hắn, dựa vào hắn hay không?

Rất muốn dùng tay sờ soạng tóc của cậu, cũng rất kích động cơ hồ muốn nhấc tay xoay người lại, nhưng từ phía sau sống lưng lại truyền đến từng trận kích động ngăn chặn hành động của bản thân.

” Trên lưng…” Hoắc Nguyên Khanh lời nói đứt quảng, trong lòng tự vấn “… Đó là tay cậu sao?”

“Lưng của anh vừa đẹp lại vừa rộng, khiến người khác hảo tưởng cứ như vậy dựa vào cả đời.”

Nghe câu hỏi của Hoắc Nguyên Khanh, Hãn Du Sinh đáp phi sở vấn* trả lời, chỉ là tay ở trên lưng chưa từng dừng lại, giống như đang phụ họa mà xoa nhẹ.

(*) Đáp phi sở vấn: hỏi một đàng trả lời một nẻo ak …

“Tôi nguyện ý cho cậu dựa vào cả đời.”

Hoắc Nguyên Khanh âm thanh cực thấp, thấp đến cơ hồ chỉ còn lại một tia khí âm, thấp đến không cách nào truyền tới bên tai Hãn Du Sinh.

Tình nguyện thời khắc này cứ như vậy mà tiếp tục, chỉ sợ thời gian tiếp theo đầu ngón tay đang nô đùa trên người hắn sẽ biến mất.

“Câu tiếp theo là cái gì?”

Lười biếng không muốn phát ra thanh âm sợ sẽ đánh tan không khí lúc này, hơn nữa ngón tay đang chậm rãi dao động trên lưng khiến Hoắc Nguyên Khanh tựa hồ như quên đi điểm nghi vấn đến khi hồi phục lại mới nhớ tới mà đối Hãn Du Sinh hỏi nhỏ.

“Trường Giang sóng sau dồn sóng trước, câu sau…”

“Ân ~ ân ”

“… Chết ở trên bờ cát.”

Một giây, hai giây, ba giây trôi qua.

Đầu tiên là sợi tóc nhỏ nhắn nhu mềm vùi vào cổ Hoắc Nguyên Khanh, sau đó liền truyền đến tiếng cười ức chế bé nhỏ của Hãn Du Sinh.

Theo tiếng cười thân thể liền nhẹ nhàng mà chuyển động, va chạm vào da thịt, mặt khác trên cổ bị tóc cậu khiến cho ngứa ngáy khó chịu, sự trêu chọc này đối Hoắc nguyên Khanh mà nói tưa như một loại cực hình, bản thân hắn cảm thấy ngột ngạc khổ sở để áp chế dục vọng bản thân chưa từng biến mất.

Không biết là nên cười hay nên khóc, tuy rằng thật cao hứng khi được cùng cậu thân cận, nhưng đồng thời cũng là nguyền rủa chính mình tại sao lại dễ dàng như vậy liền bị kích thích khơi dậy bản năng nam tính.

Hiện tại hắn chỉ có thể vui mừng, vui mừng là Hãn Du Sinh kề sát vào lưng hắn, mà không phải là phía trước người của hắn.

Bất quá duy trì không bao lâu liền bị một tiếng hắt xì nho nhỏ dánh tan.

Quả nhiên khi nghe được tiếng hắt xì Hãn Du Sinh vội vàng thu lại ý cười, thay vào đó là một vệt nhỏ lo lắng, chỉ có khóe mắt do bị cười mà bức ra quang thủy, chứng minh cách đây không lâu là do cậu chủ động mà sung sướng vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment