Niên Tiên Sinh, Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 9

“Haiz, nghe nói cô đã ba mươi tuổi, nhìn không ra nha, cũng không già chút nào, làn da thật là tuyệt, nếu không đeo cặp mắt kính này có lẽ sẽ trẻ đi biết bao nhiêu.” Tiêu Tứ duỗi tay ý đồ hái mắt kính của cô xuống.

Lạc Tang theo bản năng lui về phía sau một bước: “Tôi bị cận thị, không thể không đeo, ngài đừng nói giỡn, tôi cũng muốn trẻ tuổi nhưng tuổi tác còn đó, hiện tại đàn bà đều khó nhìn ra tuổi thật.”

“Nói cũng phải.” Tiêu Tứ gật đầu: “Công ty chúng tôi có một nữ nhân viên mới tới, phong cách phương tây lại thời thượng, nói chuyện thú vị, tôi còn tưởng cô ta chắc hơn 20 tuổi ai mà biết hỏi ra là 28 tuổi rồi.”

Lạc Tang cười cười mà không nói.

“Chăm sóc ông chủ của cô cho tốt, cậu ta không sao hết, thi thoảng trúng gió mà thôi.” Tiêu Tứ như cười như không, giọng điệu đầy ý vị.

Lúc đi ngang người cô, anh ta dừng chân, ghé miệng bên tai cô, âm thanh chỉ có hai người nghe thấy: “Đúng rồi, lần sau lau nơi đó cho ông chủ cô nhớ lau không một chút tránh cho cậu ta lại gọi tôi tới lau, tôi rất bận”.

Lỗ tai Lạc Tang đỏ ửng.

Cho nên gọi anh ta tới… chủ yếu là lau cái kia sao...?

“Đừng có nói với ông chủ của cô, đây là bí mật của hai chúng ta, cậu ta quá để ý mặt mũi, sẽ cảm thấy xấu hổ.” Tiêu Tứ nghiền ngẫm nháy mắt với cô sau đó nghênh ngang mà đi.

Lạc Tang cứng đờ.

Trong lòng yên lặng cầu nguyện ngày mai Ngô quản gia nhanh chóng trở về, loại chuyện lau mình này vẫn để ông ấy làm thì hơn.

....

Cũng may buổi sáng ngày hôm sau rời giường sau liền nhìn thấy Ngô quản gia đã trở lại.

“Tiểu Lạc, tối hôm qua vất vả cô rồi.” Ngô quản gia nhìn hai mắt cô thâm quầng đang gặm màn thầu khô cằn mà cảm thấy đồng tình, buổi tối thiếu gia nhà mình là dạng đức hạnh gì sao ông không biết chứ?

Còn không phải ông bị ép cho ra bệnh hay sao?

“Không có gì vất vả, tôi chỉ làm chuyện nên làm.” Lạc Tang do dự lại khó xử nói: “Nhưng mà sau này chuyện lau người cho Niên tổng vẫn là Ngô quản gia ông làm thì tốt hơn.”

“Được, tôi hiểu mà.” Trong mắt Ngô quản gia toát ra ý cười hiểu rõ: “Chuyện ngày hôm qua tôi nghe chị Lan nói rồi, mỗi ngày cô ăn màn thầu với cải trắng là không được, sau này để chị Lan lén giữ lại đồ ăn cho cô, thật ra thiếu gia không phải người keo kiệt đâu, chỉ là gần đây bị thương, tâm trạng không tốt lắm.”

Trong lòng Lạc Tang ấm áp, đã lâu rồi cô không cảm nhận được ấm áp như vậy: “Không cần, miễn cho bị Niên tổng phát hiện trách cứ các người, cũng trừ tiền lương của tôi, tôi ăn cải trắng cũng không có việc gì, ngày nào đó nếu có rảnh, tôi gửi ông tiền nhờ ông mua giúp chút nguyên liệu, tôi tự mình xuống bếp nấu.”

“Cô quá thành thật rồi.” Ngô quản gia thở dài.

“Đúng rồi, buổi sáng hôm nay Niên tổng muốn đi bệnh viện làm trị liệu vật lý, tôi muốn xin nghỉ một lúc về nhà lấy quần áo.” Lạc Tang thật cẩn thận nói: “Dù sao buổi sáng có ông đi cùng ngài ấy, ông có thể nói một tiếng với Niên tổng hay không?”

“Được rồi.” Ngô quản gia cười đồng ý, ông đi đến bên người Niên Quân Đình thấp giọng nói vài câu với anh ta.

Niên Quân Đình nâng mí mắt nhìn Lạc Tang trong chốc lát, mới gật đầu, mấp máy môi như còn nói mấy câu.

Một lúc sau Ngô quản gia tới nói với Lạc Tang: “Thiếu gia đồng ý, cậu ấy hỏi cô lát nữa có cùng ngồi xe ra ngoài hay không, nơi này ngoại thành, không tiện gọi xe.”

Lạc Tang thụ sủng nhược kinh: “Không cần, tôi tự đi là được, không phiền toái Niên tổng, hơn nữa tôi sắp ăn xong rồi, đi sớm một chút là có thể về sớm một chút, có lẽ phải một lúc nữa Niên tổng mới có thể xuất phát”.
Bình Luận (0)
Comment