Edit+Beta Tiểu Tuyền
Có điều Thôi Oánh Oánh cũng không đợi nàng trả lời, lúc này cắn cắn môi nói: “Ta vốn định đem chuyện này nói cho hắn cùng nghe. Trương sinh chỉ cho rằng năm đó ta cùng hắn bỏ trốn, cuốn đi vàng bạc của Phó môn chủ Hồng Mông đường, cũng chính là kẻ thù của ta. Những thứ này cũng là tiền vốn sau khi chúng ta đi Độ Trữ thành làm ăn sau này. Kì thực, kì thực ta còn lấy thêm một vật.”
Ninh Tiểu Nhàn nghe đến đó đã hiểu: “Thứ gì?”
Thôi Oánh Oánh nói: “Kẻ thù nhà ta ở hốc tối trong phòng cất dấu một cái bảo rương nho nhỏ, hầu như mỗi ngày sắp sửa ra ngoài đều phải nhìn một lần. Hắn tự cho là hành động này làm rất bí mật, nhưng làm sao dấu diếm được ánh mắt của người bên gối? Hộp gỗ đó khóa suốt, ta không có chìa khóa, nhưng có sao đâu? Thừa dịp lúc hắn xuống núi, ta liền đem hộp gỗ và đồ trang sức đeo tay đáng giá, còn có vàng bạc mình dấu riêng cùng nhau cuốn đi, theo Trương sinh trốn xuống núi. Chuyện sau đó thì muội cũng biết rõ.”
Nàng trộm bảo bối trong lòng của người ta, cũng khó trách cách bảy năm rồi Hồng Mông đường còn kiên nhẫn đất lùng bắt nàng. Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu: “Trong rương bỏ cái gì?”
Thôi Oánh Oánh nói: “Đến nay ta vẫn không biết.” vừa nói vừa từ phía sau lấy một cái bao bố nho nhỏ mở ra, lộ ra bên trong một cái hộp nhỏ khéo léo xinh xắn.
Nói là cái rương, thật ra chỉ là cái hộp, toàn thân màu xám trắng, chỉ lớn cỡ bàn tay của Ninh Tiểu Nhàn, thể lượng tuy nhỏ, nhưng hoa văn trên cái hộp khiến người nhìn không rét mà run: trên bốn mặt của cái hộp, lại vẽ ra bốn đầu người, mỗi cái đều gầy đến xương bọc da, hơn nữa hai mắt lồi ra, nhe răng nhếch miệng, giống như phải chịu đựng nỗi đau Liệt Hỏa Địa Ngục đốt người. Cái hộp tuy nhỏ, nhưng điêu khắc sống động như thật, ngay cả mỗi tất da thịt vặn vẹo trên mỗi mặt người, chi tiết từng cái nanh sắc bén đều được khắc tinh chuẩn đúng chỗ.
Ngoài hộp có một nho nhỏ ổ khóa.” Sau khi ta xuống núi, có tìm mấy thợ khóa mở khóa, nhưng không có ai có thể thành công.” Thôi Oánh Oánh cười khổ nói, “Mỗi lần đến gần cái hộp này, ta đều cảm thấy tóc gáy dựng cả lên, cho nên tìm nơi đem nó chôn, mấy năm nay cũng chưa từng đụng vào. Lúc này do gặp muội, nếu không không biết nó còn phải ở dưới mặt đất nằm bao lâu.”
Nàng thấy Ninh Tiểu Nhàn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái hộp, ngay sau đó liền biến sắc, không khỏi lo lắng nói: “Sao thế?”
“Không có gì.” Ninh Tiểu Nhàn thu tay lại, đem cái hộp cầm ở trong tay lăn qua lộn lại, quả nhiên cảm giác được một tia âm khí thấm vào lòng bàn tay, trong lòng biết nó có chút tà môn. May nhờ mấy năm này Thôi Oánh Oánh không có đem nó giấu ở bên cạnh, nếu không bị làm cho thành điên khùng thì cũng bị một thân bệnh nặng, “Nhiều năm qua, tại sao tỷ không nói cho Trương sinh biết?”
Thôi Oánh Oánh ngập ngừng nói: “Năm đó ta biết được song thân ngộ hại, nhất thời bị cừu hận mờ mắt, thầm nghĩ nếu không thể đích thân báo thù, sẽ phải lấy đi đồ cừu nhân quý trọng nhất. Nhưng cái hộp này quá tà dị, Trương sinh biết rồi sẽ không đồng ý ta mang ở trên người, vì vậy ta vẫn gạt hắn.” Nói tới đây thở dài một tiếng, “Cho đến sinh hạ hài nhi sau, ta mới biết được cõi đời này đáng quý nhất, đáng giá trân trọng nhất, chính là con mình. Nhìn thấy nụ cười của bọn nhỏ, cừu hận trong lòng ta lại càng nhạt, hôm nay ta chỉ hy vọng có thể sanh hạ nữ nhi, cả nhà bốn miệng bình an qua ngày. Vậy mà, vậy mà những ngày gần đây lại bị người theo dõi, đoán là đối phương vì bảo rương này mà tới. Dù sau này ta có hối hận, thì cũng mộn. Mặc dù ta dâng bảo rương lên, đối phương cũng sẽ không tha cho ta.”
Nàng nhìn về phía Ninh Tiểu Nhàn, trong mắt tràn ngập khẩn cầu: “Nhàn muội muội, muội thần thông quảng đại, xin cứu chúng ta một mạng được không?”
Ninh Tiểu Nhàn thầm nghĩ người thần thông quảng đại chân chính, hiện tại đứng trên đầu núi giả ở nhà ngươi. Nàng khẽ thở dài một hơi nói: “Nhất ẩm nhất trác (
chỉ số trời đã định), chẳng lẻ tiền định. Ta vốn không muốn quản nhàn sự này, nhưng đã sớm có người thay thế tỷ mở miệng. Cũng được, ta sẽ làm hết sức, có điều cái hộp phải đưa cho ta. Tỷ không có đem nó mang ở trên người là đúng, vật này, rất bất lợi với người phàm.”
Thôi Oánh Oánh tất nhiên không có dị nghị.
Ninh Tiểu Nhàn lấy một vật đưa cho nàng rồi nói: “Đem vật này cất đi.” Trên mặt Thôi Oánh Oánh đầy vẻ kinh ngạc, cẩn thận nhận lấy. Mục đích của nàng đã đạt tới, liền thiên ân vạn tạ xong đã nhanh chóng rời đi.
Đợi đến bóng dáng nàng biến mất ở ngoài nhã gian, Ninh Tiểu Nhàn mới bất đắc dĩ đất mở miệng nói: “Chàng thấy thế nào?”
Trước mặt nàng không có một bóng người, lời này đương nhiên là nói với Trường Thiên. Người này càng ngày càng không có phẩm cấp, nhất định còn đang nghe lén góc tường, không có rời đi.
Quả nhiên tiếng nói thuần hậu của Trường Thiên lập tức vang lên: “Mở hộp ra, chẳng phải vừa xem là hiểu ngay sao?”
Giọng nói siêu cấp gần, cơ hồ là từ ở sau tai nàng phát ra, Ninh Tiểu Nhàn lấy làm kinh hãi, rút lui hai sải bước mới nhìn thấy hắn dường như đứng dán vào mình, không khỏi cáu nói: “Có lời gì nói đàng hoàng, dán tới đây làm chi?”
Trường Thiên không đáp, chỉ nhìn cái hộp cau mày nói: “Phía trên dường như có chút cổ quái?”
“Ừ.” lúc này nàng mới nó thật, “Vừa rồi ta mới đưa qua một tia thần lực, kết quả bên trong cái hộp đột nhiên có sát khí dâng lên, đem thần lực của ta cắn nuốt sạch. Man nhân đã biến mất khỏi Nam Chiêm bộ châu lâu như vậy, vậy tại sao sức mạnh của cái hộp này không có yếu bớt?” cho dù là pháp khí gì, thời gian dài không có linh khí của chủ nhân tưới vào, cũng sẽ từ từ hao tổn đi, cuối cùng hóa thành phàm khí. Cái hộp này có thể nào chạy trốn luật sắt này sao?
“Nàng thấy đầu người trên bốn mặt cái hộp đúng không?” Trường Thiên thấy nàng gật đầu, mới nói tiếp, “Đây không phải là khắc vẽ, mà là diện mạo thực của Vu linh.”
Nàng lấy làm kinh hãi nói: “Cái gì?”
“Man nhân có bí pháp, nhưng đem hồn phách con người luyện làm linh thủ hộ, dùng để thủ hộ Tẩm Lăng, nhà kho thậm chí là bảo rương thế này. Nhìn diện mạo của bốn đầu thủ hộ linh, hẳn là Vu linh trân quý nhất. Bọn họ có thể hấp thu linh khí, sát khí tự do trong thiên địa, tới cung cấp nuôi dưỡng bảo rương.” Hắn biết Ninh Tiểu Nhàn không hiểu nhiều lắm, vì vậy không cần nàng thúc giục, trực tiếp giải thích, “Vu linh ít nhất là phải dùng hồn phách cấp bậc Đại Vu hung trở lên mới luyện thành. Một Bộ Lạc Man Nhân vốn cũng không có mấy Đại Vu hung, địa vị lại cao thượng, cho nên có thể xử dụng Vu linh đi bảo vệ, đồ vật bên trong cái rương này nhất định là vật phi phàm.”
Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Chính là Phó môn chủ của Hồng Mông đường, làm sao có thể giữ được bảo vật như vậy?” Danh hiệu lấy càng dọa người, môn phái thường xoàng xĩnh. Yêu Tông lại dám lấy “Hồng Mông” mệnh danh,vậy trình độ có thể đoán được.
Trường Thiên nhún vai: “Ta không biết.”
Nàng đôi mắt – trông mong nhìn hắn: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó —— lấy năng lực bây giờ của nàng, mạnh mẽ mở ra sợ rằng sẽ bị cắn trả.” Trường Thiên hai tay ôm ngực, lười biếng nói, “Nhưng đối với ta mà nói, mở nó ra có ích lợi gì chứ?”
Người này muốn bắt chẹt nàng. Ninh Tiểu Nhàn giận tái mặt nói: “Không mở thì thôi, ta cũng không có hứng thú.” Lấy cái hộp nhỏ đang muốn đi, lại nghe phía sau người nọ nhẹ nhàng nói: “Không mở hộp ra, nàng sẽ không biết đối phương toan tính gì, trình độ lùng bắt vật này đến bực nào, cũng không nhất định giữ được tánh mạng của vợ chồng Trương sinh.