Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 118

Trường Thiên quả quyết sẽ không đối với nàng như thế nhưng những yêu quái và tu sĩ khác thì sao?

Hắn bật cười nói: “Nha đầu ngốc, lại đang nghĩ ngợi lung tung gì đấy. Ta đã nói với ngươi rồi, người tu tiên phải dũng cảm tiến tới, những tạp niệm khác đều không xứng đáng?”

Nàng ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.

“Sao lại không nghe lời ta?” Hắn khoan thai nói: “Chớ nghĩ nhiều. Có ta ở bên cạnh, sẽ có một ngày ngươi không phải sợ thiên hạ này nữa.”

Đúng vậy! Có hắn bên cạnh, khắp thiên hạ này có nơi nào không thể đi được, còn có gì phải sợ chứ? Nàng nghĩ nghĩ, khóe miệng rốt cuộc lộ ra nụ cười.

Ôn Lương Vũ đã dùng Dịch Dung Đan cao cấp, mặc như thường nhân, không cần Đàm Thanh Hà đưa cơm cho hắn mỗi ngày nữa. Hiện trong phủ ai cũng biết người nhận cơm do Đàm thị đưa đến chính là gia đinh “Tiểu Lục Tử” ở điền trang bên ngoài đến. Đàm Thanh Hà cũng có thể an tâm rời đi.

Mấy vị này vừa đi, trong trạch viện Đàm gia liền bắt đầu vắng vẻ, nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại không thể ở lại chỗ này nữa. Hôm nay Lưu Mãn Tử còn chưa trở về, tên chân nhân phiền phức kia sẽ nghi ngờ.

Vật phẩm tùy thân cũng không có mấy món, nàng đều cuốn lại ném vào Thần Ma ngục. Chỗ ở tiếp theo nên ở đâu mới tốt đây? Ở phụ cận có một cửa hiệu mặt tiền không nhỏ, phòng trọ lầu ba đối diện với tiểu viện của Đàm gia, ở đó giám thị động tĩnh bên dưới chắc cũng không tệ?

Nàng mới bước vài bước, nghĩ nghĩ liền rút chân về. Xem đi, xem đi, nàng lại rụt vào vỏ như ốc sên rồi!

Nàng tháo xuống ma nhãn trước ngực, nhảy lên một cây hòe già trong sân Đàm gia, ước lượng một vị trí, cuối cùng đặt ma nhãn vào một chiếc tổ chim rỗng. Ở đây tầm mắt tốt, góc độ tốt, cơ bản đều có thể phát hiện động tĩnh của hai tiểu viện, cũng không bị nhánh cây che khuất. Ừ! Chính là chỗ này. Nàng thỏa mãn phủi tay, lách mình vào Thần Ma ngục.

Mấy canh giờ sau có 2 nam tử lén lút đi vào ngõ nhỏ, thấy bốn bề vắng lặng họ liền lén lút trèo tường vào Đàm trạch viện, nơi tiểu viện mà Ninh Tiểu Nhàn đã ở mấy ngày nay. Thấy không một bóng người hai người cũng không ngạc nhiên, mà nhanh chóng lật tìm khắp các ngỏ ngách.

Lúc này đương nhiên Ninh Tiểu Nhàn đang trốn trong Thần Ma ngục, nghe Trường Thiên tường thuật trực tiếp. Sau khi làm bài xong, nàng vừa gặm kem cây thì nghe thấy có tiểu mao tặc đột nhập.

Tháng chín vừa đúng là mùa mận bắc, dưa hấu ngược lại đã gần hết mùa rồi, hôm qua nàng có mua một ít. Lúc Trường Thiên giám thị Đàm trạch, nàng vô cùng nhàm chán liền nghĩ cách chế biến đồ ăn. Nghĩ tới nghĩ lui thấy cuối thu tiết trời gay gắt gặm được mấy que kem thì quá tốt, ở Trung Quốc chỉ đáng 1 ~ 2 đồng, ở đây cũng không đắt hơn.

Tìm khuôn ở đâu đây? Đơn giản thôi, ở đây là Sơn thành, muốn thu thập nguyên liệu còn không dễ dàng sao? Trong lòng nàng thầm rủa tội Đàm Thanh Hà, sau đó ở trong tiểu viện chặt được mấy cây trúc non to gần bằng chén trà. Đao vung lên mấy nhác “vù vù” liền biến chúng thành ống trúc.

Nàng chích hột từng quả mận bắc rồi cắt thành miếng nhỏ, lại đem dưa hấu đánh thành nước, rồi cùng cho vào trong màng mỏng, cẩn thận đặt vào ống trúc. Dưa hấu rất ngọt, không cần cho thêm đường nữa. Màng mỏng được chế thành từ ruột dê ấy, trước đem nó đi phơi khô, dùng dầu trơn và cám lúa mạch làm cho mềm, cho đến khi thành màng mỏng dẻo dai.

Trong ống trúc nàng đặt vào hai que trúc, sau đó liền đi tìm Trường Thiên. Từ đó về sau nàng đã sớm xem người ta như máy đông lạnh, máy khuấy hoặc lò nướng… Giờ nàng cũng lười xem có mất mặt hay không, cứ trực tiếp ném cho Huyền Minh thần hỏa, lập tức đông lạnh cấp tốc ống trúc trong tay nàng, thần kỳ nhất là không hề tổn hại tay nàng chút nào. Lúc nào nàng cũng nghĩ rằng Trường Thiên đã sớm có dự kiến trước. Từ mấy vạn năm trước đã sớm dự đoán được nàng sẽ bảo hắn làm cái này cái nọ nên mới luyện ra được bản mệnh chân hỏa nhiều công năng đến vậy.

Trường Thiên nhìn nàng đứng bên kia cười ngây ngô phối hợp không biết nên nói cái gì mới tốt. Nhưng đồng thời lại thấy an tâm hơn. Nha đầu kia đã biết nghĩ cách chế biến đồ ăn cho thấy tâm tình đã tốt hơn, xem ra sự lo lắng mấy canh giờ trước đã tiêu tán.

Nàng đưa cho Trường Thiên một ống, kết quả hắn lắc đầu bảo không thích.

Được rồi, trai đẹp ngại sĩ diện, không muốn gặm kem thì nàng ăn một mình. Nàng lấy que kem từ trong ống trúc ra, kéo tầng ruột dê xuống, bắt đầu mút. Đá lạnh ngòn ngọt tê tê vẫn luôn là món yêu thích của nàng! Ánh mắt Cùng Kỳ trông mong nhìn nàng ăn món mới lạ này, đến nước miếng cũng sắp chảy ra. Đáng tiếc nó chỉ là một hình vẽ lão hổ trên lò đan, thức ăn cho vào bụng được chỉ có lửa chứ không phải băng.

“Ta nghe thấy tiếng động. Hai người kia lật tung cả viện của ngươi cũng không tìm được gì.” So với lần đầu tiếp xúc, giờ Trường Thiên đã quen thuộc hơn, không còn cụt lủn như vậy nữa: “Bước chân hai người này không có lực.”

“Chúng không phải tu sĩ cũng không phải người luyện qua vũ kỹ, nói không chừng chỉ là lưu manh du côn được người nọ mời đến làm phi tặc. May là chúng ta đã rút trận pháp về, nếu không hai người này đã bị nhốt bên trong rồi.” Lưu Mãn Tử thiết lập trận pháp ở bên trong viện của nàng, sáng nay vừa thức dậy đã bảo Trường Thiên gỡ bỏ: “Quan trọng nhất là chúng có giẫm phải phấn Lưu Hương không?”

“Ừm, bọn chúng giẫm đầy chân mà cũng không biết.”Trước khi rời khỏi tiểu viện, nha đầu này đã rắc không ít phấn Lưu Hương ở trước cửa. Thứ này là thuốc mà thợ săn dùng để truy đuổi con mồi, không màu không vị. Con mồi giẫm phải phấn Lưu Hương sẽ bị thú săn được huấn luyện qua lần mò theo. Nàng lấy ra một bức vẽ sẵn có, là bức họa của thú săn được gọi đến – đương nhiên là Cùng Kỳ. Ngươi cho rằng Trường Thiên sẽ hạ mình làm loại việc này sao?

Hai người này tìm trong sân chốc lát không thu thập được gì, vì vậy thoáng thương lượng chốc lát mới mở rộng phạm vi tìm kiếm xung quanh. Một tên còn có chút thông minh, ngẩng đầu nhìn thấy gần đây có một khách sạn lớn, híp mắt đi vào, lập tức lên lầu ba nhìn xuống thăm dò. Xem ra tên này cũng không đến nỗi đần.

“Được rồi, đi theo bọn chúng đi… a” Trường Thiên quay đầu nhìn nàng một cái, tiếng cuối cùng còn bị kẹt trong cổ họng, thiếu chút nữa không nói được. Trong miệng nha đầu kia còn đang ngậm que kem tròn tròn kia, bên trong que kem này dù là mận bắc hay dưa hấu đều có nước đỏ, nàng mút đến bây giờ môi đều đỏ au, hơn nữa còn vươn lưỡi ra liếm lấy que kem, nheo mắt tỏ vẻ rất thỏa mãn.

Hắn lập tức nhớ đến ngày đó vụng trộm hôn môi nàng, đầu lưỡi của nàng cũng mềm mại linh hoạt như vậy, lập tức cả thân đều khô nóng.

“Về sau không được ăn thứ này… nữa!” Ăn đồ ngọt còn có thể biến thành bộ dạng này, rốt cuộc nàng đang ăn hay đang khiêu khích hắn. Không biết ở trước mặt nam nhân mà ăn thứ nào liếm láp quả thực là phạm tội sao?

“Hả? Vì sao chứ?” Nàng chỉ là ăn một que kem mà thôi, cản trở hắn cái gì chớ?

Ngữ điệu hắn không tốt lắm: “Không sao hết. Ngươi đi ra ngoài đi, hai người kia đi mất rồi kìa.”

Nàng nhún nhún, không biết tên này không vừa mắt nàng cái gì nữa. Kệ đi, lâu rồi cũng thành quen. Nàng lách mình ra khỏi Thần Ma ngục.

Nhìn hướng hai tên tiểu tặc này đi đến rõ ràng là phủ thành chủ. Nàng quay đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này càng lúc càng không hợp khẩu vị. Quả nhiên, hai người kia đi đến trước của phủ thành chủ liền đưa ra tờ giấy cho thủ vệ: “Đây là mệnh lệnh Phàn đại nhân truyền đạt, phiền đưa đến cho ngài ấy.” Sau đó quay người đi.

Phàn chân nhân ở trong phủ thành chủ! Điều này nói lên điều gì? Bắt đi bốn người kia là Ôn thành chủ hay là Ôn Lương Vũ đây?

Không lẽ nàng phải nghĩ cách chuồn vào trong phủ sao? Nàng thở dài. Ôn phủ này bây giờ nhìn lại chẳng khác nào đầm rồng hang hổ mà nàng còn muốn xông vào trong. Nàng mới nhấc nhấc bước chân, Trường Thiên đã hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Khụ, tìm chỗ ẩn nấp ý mà. Đợi trong phủ có nha hoàn đi ra thì đánh ngất nàng, rồi dịch dung thành dung mạo của nàng trà trộn vào phủ.” Nàng ăn ngay nói thật.

“Lại muốn tìm đường chết?” Trường Thiên đã biết đổi mới từ ngữ sống: “Ngươi muốn trà trộn vào trong tìm tu sĩ Kim Đan kỳ sao? Một đầu ngón tay của hắn có thể đè chết ngươi?”

Nàng không phục: “Ta giả trang thành nha hoàn, vô duyên vô cớ sao hắn đè chết ta?”

“Sao ngươi phải vào phủ hung hiểm như vậy? Dù cả Nham Thành này có sụp đổ cũng không liên quan đến ngươi?”

Tên này miệng độc thật! Có điều hắn nói cũng có lý, việc này cũng nên thu tay rồi. Cùng sống mái với tu sĩ Kim Đan kỳ, bản thân chỉ có thể bị nện thành súp trứng. Cẩu tử a Cẩu tử, không phải tỷ đây không muốn cứu ngươi mà là thật sự ta không có bản lãnh này.

“Được rồi.” Lại trở về là một đứa trẻ không nhà để về rồi! Nàng thầm xót thương cho thân phận một hồi, sau đó quyết định đi đến Hỗ thị tìm thương đội Vân Hổ, cũng thuận tiện giao thư của Tiếu Tử cho Đặng Hạo.

Mấy ngày nay Trúc Cơ Đan vẫn luôn sốt sình sịch, thậm chí còn có tán tu ở phương xa nhận được tin chạy tới mua, bởi vậy ngày ngày đều bị mua hết. May mắn chủ quản Hỗ thị là đệ tử Thanh Hư Môn đã nghe theo yêu cầu của Đạm Đài không gây khó dễ cho nàng, nếu không đã bị người ta nghi ngờ không ít. Càng làm nàng kinh ngạc chính là ngay cả Hoàn Hồn Dẫn cũng bán được bốn viên. Ăn dược này vào người ta đã ôm nửa tâm lý muốn kết thúc, cũng nói lên ngày tiếp cận Đế Lưu Tương càng gần, không chỉ với yêu quái mà cả loài người cũng bị ảnh hưởng rất lớn.

Bọn tiểu nhị trong thương đội Vân Hổ đã nhàn nhã hơn rất nhiều. Chi thương đội này đã rất có kinh nghiệm, đến đây hơn 10 ngày những thứ đồ cơ bản đều đã thu thập xong. Công việc thu mua linh trà Nham Thành mới ra đương nhiên do Đặng Hạo ra mặt bàn bạc, không liên quan đến đội viên bình thường. Hiện tại thương đội đã không mua được xác yêu quái mới nữa, nhưng Ninh Tiểu Nhàn vẫn chào hỏi huyên thuyên với người quen. Thương đội còn ở lại Nham Thành vài ngày, sau đó thì tiến hành một lữ trình mới.

Tiếu Tử sẽ đi cùng hay ở lại? Lúc nàng giao thư cho Đặng Hạo, sau khi đối phương xem xong, mặt cũng không biểu tình, nhìn không ra ý gì. Ai~, sao lúc đó nàng không nhìn trộm một chút chứ?

Phủ thành chủ đã có người lần ra tung tích Ninh Tiểu Nhàn nàng, như vậy nàng không tiện dùng tướng mạo thật đi lung tung nữa. May mắn mấy hôm nay bán đan dược lời được không ít linh thạch, thấy cũng đến lúc nên thu tay rồi. Nàng thu hồi Hoàn Hồn Dẫn còn chưa bán được, tìm đến một nơi vắng người lẻn vào Thần Ma ngục dịch dung, đổi diện mạo của mình thành một nữ tử trên dưới hai mươi, mắt nhỏ, mũi tẹt, bộ dáng dù có nhìn thế nào cũng không dính dáng đến nàng chút nào.

Nàng thỏa mãn vỗ vỗ tay, đang định ra khỏi Thần Ma ngục thì Trường Thiên lại trầm giọng quát: “Chậm đã! Có người đến.”

Nàng chọn nơi vắng vẻ là bãi cỏ phía sau Hỗ thị, là khu bình thường thương đội hay dỡ hàng. Hôm nay là trà hội ngày thứ ba, đã vắng vẻ đi rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment