Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 123

Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền

Không phải đâu, loại này tình cảnh trước mắt còn đụng phải người này! Nàng cố nén vọng động muốn đưa tay gỡ cánh tay người này ra, xoay người nhìn xem, quả nhiên là gã sai vặt cợt nhả Thanh Y, tướng mạo mặc dù thanh tú, ánh mắt thế nhưng như trên mây, nhìn không giống như người đứng đắn.

Người này nàng biết, là nam tử mà Bảo Châu thích, vốn là một tên đào kép, hiện nay làm việc trong phòng bếp ở phủ thành chủ, biết nói vài lời ngon tiếng ngọt, thường xuyên khiến Bảo Châu tâm hoa nộ phóng. “Bằng hữu trong phòng bếp” theo lời của Phàn chân nhân đúng là hắn.

May là tay áo trên cổ tay rất dài, hai người mới không có tiếp xúc da thịt, nếu không nàng nhất định sẽ ngứa cả người, khó chịu đến chết. Vội vàng đuổi hắn!

“Đang rất vội vàng, ngươi tới làm loạn thêm cái gì ?” Lời nói mang ba phần hờn dỗi, làm cho cả người nàng cũng nổi da gà rơi đầy đất.

Nơi này tai mắt đông đảo, gã sai vặt lôi kéo nàng đi sang bên cạnh hai bước. Nàng căn bản không muốn đi đến địa phương đó, chỉ khiến chọc người hoài nghi, nhưng không thể làm gì khác hơn là ở trong bụng đem người này mắng một trăm lần a một trăm lần.

“Ta hỏi ngươi, trong tiểu viện của Ôn nhị thiếu thật không có ai sao?”câu nói đầu tiên của hắn làm cho nàng lấy làm kinh hãi.

Nàng lên tinh thần đáp: “Hẳn là không ai, làm sao?”

Hắn xem xét bốn phía, lúc này mới thấp giọng nói: “Không đúng a, mới vừa rồi lúc ta đi ngang qua còn nghe được bên trong có truyền ra âm thanh di chuyển vật nặng, chẳng lẽ là Quỷ Hồn tác quái?”

Ôn nhị thiếu có lẽ còn ở trong viện kia! “Là đại đầu quỷ ngươi đang tác quái ấy” Nàng liếc hắn một cái, quát lên, “Trong phủ có Phàn chân nhân trấn giữ, có yêu ma quỷ quái nào dám lên cửa chịu chết? Cũng mệt cho ngươi có thể nghĩ ra. Cái đó tám phần là gió thổi qua cây cối trong viện, ngươi nghe lầm rồi!”

Nói xong thì không để ý đến hắn, xoay người muốn đi về phòng bếp nhỏ. Vậy mà người nầy lại túm lấy cổ tay nàng, kề tới ở bên tai nàng hắc hắc trêu đùa: “Ta chính là tìm chuyện nói với nàng chứ sao. . . . . . Tối nay đến nơi đó của nàng, hay là đến nơi này của ta? Tối hôm qua nàng có thể thoải mái. . . . . . ?”

Hắn nhắc nhở một cái, Ninh Tiểu Nhàn lập tức nghĩ đến trong trí nhớ của Bảo Châu, hai người này tối ngày hôm qua còn ở trên mặt đất trong nhà ấm trồng hoa mà lăn lộn đây. Cho nên xị mặt xuống gắt một cái: “Tối nay rồi nói sau!” Là ảo giác của nàng sao, làm sao mà cảm giác trong Thần Ma Ngục tựa hồ phát ra sát khí đằng đằng?

Nếu không phải có thuốc dịch dung cản trở, khẳng định mặt của nàng nóng đến có thể tráng trứng rồi. Nàng thật muốn đối với hai người không cảm thấy thẹn này nói một câu “Quý phủ quá loạn a” !

Nhất định phải thoát khỏi dây dưa của người này, nàng đi vào phòng bếp nhỏ bưng cơm canh cho phạm nhân, theo thường lệ mở nắp kiểm tra một chút, vừa nhìn một cái thế nhưng có chút kinh hãi. Trong hộp món ăn cũng là đồ chay không sai, nhưng không thiếu các loại thuốc đại bổ, ngay cả cháo cũng là cháo phục linh hạt dẻ táo đỏ, mấy thứ đồ này đều sinh máu, bổ ở bên trong, vật ích khí, hơn nữa canh nóng đầu bếp nữ bưng lên cuối cùng. Mùi này nàng quá quen thuộc, chính là nhân sâm nấu thành, hơn nữa ít nhất là ba trăm năm!

Nàng xem ở trong trí nhớ của Bảo Châu, mấy ngày qua thức ănphòng bếp nhỏ làm cho kẻ tù tội, cũng là căn cứ vào danh sách Phàn chân nhân đưa ra để làm . Lần trước đã cầm cỏ linh chi, đông trùng hạ thảo, thạch hộc, cây nghệ tây, cây bối mẫu, hoài sơn cùng nhiều loại dược liệu làm thành thức ăn.

Phàn chân nhân bắt mấy người thường này đến, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Nếu theo như cái nhìn của nàng. Đưa thức ăn chay cùng nước trong cho kẻ tù tội. Rõ ràng chính là muốn loại trừ uế vật hỗn tạp bên trong cơ thể của bọn họ, mà truyền dẫn nhiều thuốc bổ như vậy, đó là muốn trong mỗi một khối da thịt, mỗi một giọt máu của bọn họ đều chứa vật đại bổ.

Nàng giơ lên hộp đựng thức ăn đi tới con đường không người nào, mới len lén hỏi Trường Thiên: ” Phàn chân nhân kia rốt cuộc là tu sĩ hay là yêu quái?”

Câu trả lời của hắn như chém đinh chặt sắt: “Là tu sĩ loài người, tuyệt đối không thể là yêu quái, cảm ứng của ta sẽ không có lầm.”

Nếu Phàn chân nhân là yêu quái. Nàng còn có thể đối với hành động của hắn thêm chút giải thích, có lẽ hắn đem kẻ tù tội trở thành thịt heo tới nuôi, đợi bổ xong sẽ đại khoái mà cắn ăn; nhưng hắn là nhân loại thiên chân vạn xác a, bắt mấy người phàm nhốt tại trong phủ ngày ngày dẫn bổ. Đây là ý gì?

Nàng cảm giác, cảm thấy mình loáng thoáng bắt được một chút đầu mối rồi, nhưng mà ngưng thần ngẫm nghĩ nữa, lại hoàn toàn không có đầu mối. Cảm giác như vậy, khó chịu làm cho người khác nghĩ muốn điên.

Xuyên qua một vườn nhỏ hoang phế, đã đến phòng chứa củi. Địa điểm vắng vẻ người, khó trách Phàn chân nhân muốn đem kẻ tù tội nhốt tại nơi này.

Cửa phòng chứa củi rách tung toé, thoạt nhìn chỉ cần đạp cho một cước sẽ chia năm xẻ bảy. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn biết, phía trên có phù chú Phàn chân nhân hạ, người nào đụng lên cũng phải bị đốt thành vịt nướng.

Nàng đi tới bên cạnh cửa sổ nhỏ nhìn bên trong, quả nhiên có bốn người ngã ngồi ở bên trong, trên tay trên chân không có mang xiềng xích, sắc mặt cũng đặc biệt hồng nhuận, khóe mắt đều có chút đỏ lên, tinh thần có chút hoảng hốt. Thuốc bổ thật ra là chuôi kiếm 2 lưỡi, đối với người thân thể trống rỗng có hiệu quả bổ ích, nhưng đối với thân thể người vốn khỏe mạnh không ngại mà nói, đó là bổ chịu không nổi bổ. Nếu nói nước đầy thì sẽ tràn, trăng tròn thì sẽ khuyết, mấy thân thể này vốn là người đang yên lành, nếu ăn thuốc bổ rất nhiều ngày, đầu tiên toàn thân phấn khởi, đêm không thể say giấc, nhưng về sau, tinh thần bắt đầu tan rã, vẻ mặt cũng ngày càng uể oải.

Hai lớn một nhỏ khác nàng không nhận biết, nhưng bé trai ngồi dưới đất, nàng đã gặp mặt qua, chính là Cẩu Tử bị lực sĩ khăn vàng bắt đi. Dĩ nhiên hiện tại đứa nhỏ này không nhận ra nàng, ngay cả nàng kia vốn là hướng Bảo Châu cầu cứu qua cũng ngồi dưới đất không nhúc nhích, hẳn là mấy ngày nay đau khổ cầu khẩn, nước miếng nói khô cũng không hiệu quả, đã sớm tuyệt vọng.

Nàng giống như Bảo Châu, đem hộp đựng thức ăn từ cửa sổ nhỏ đưa vào, một chốc còn không người tới đây lấy. Người thường có lòng trắc ẩn, nàng cắn môi, trong lòng suy nghĩ có nên đem mấy người này thả ra hay không?

Giun đũa trong bụng nàng là Trường Thiên tiên sinh đã mở miệng hỏi: “Ngươi muốn đem bọn họ cứu ra?”

Nàng cúi đầu mà”Ừ” một tiếng.

“Ôn Lương Vũ cùng mấy người này, ngươi muốn cứu bên nào?” Hắn đưa ra một đề mục, “Ta đề nghị ngươi nghĩ xong rồi hãy nói.”

Cá cùng tay gấu không thể được tất cả sao?

Hắn đã khám phá ra suy nghĩ của nàng: “Đừng nghĩ đến việc vẹn cả đôi đường, không thể nào! Bản thân ta có biện pháp giải khai phù chú trên cửa này, nhưng chỉ cần phù chú vừa vỡ, tu sĩ họ Phàn kia lập tức sẽ biết.”

Quả nhiên là cứu người nơi này thì phải chạy trốn, chẳng quan tâm Ôn Lương Vũ. Coi như vậy đi, mục đích chuyến này của nàng, đầu tiên chính là Ôn Lương Vũ, vẫn nên đi xem trước tình huống chỗ của hắn, lại quyết định nên làm thế nào với người ở đây cũng không muộn.

Nàng thở dài, xoay người đi. Bốn người này là vô tội , hai đứa bé càng thêm đáng thương. Nhưng nàng có thể làm sao bây giờ chứ?

Tiểu viện của Ôn Lương Vũ, ở nơi càng thêm xa xôi hẻo lánh. Sắc trời dần dần tối, nàng đi trên đường đá ở đình viện, chung quanh không có một người, cỏ cây lờ mờ, phảng phất như quỷ quái. Đại khái thì ra là vì nguyên nhân này, nên mọi người không nguyện hướng  nơi đây đi thôi? May là nàng suốt ngày cùng yêu quái làm bạn, cũng không cảm thấy dọa người.

Nàng giơ tay lên, ở trên cửa gỗ tiểu viện không nhẹ không nặng mà gõ ba cái, ba cái giống như lúc ấy giả mạo Thanh Hà tới đưa cơm. Nhưng qua một lúc lâu, vẫn không ai mở cửa.

Ôn Lương Vũ không có ở đây? Điều này khó mà giải thích a, hắn phát ra Thanh Phù tiền để cầu cứu, mà nơi hắn cư trú, nàng chỉ biết có mỗi chỗ này. Hơn nữa lấy năng lực của hắn, làm thế nào cũng có thể đem địch nhân kéo dài thêm trong chốc lát chứ?

Nàng không chần chờ nữa, tay khẽ chống trên tường, liền nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường. Lại nói kể từ khi học thuật liều mạng, nàng thường xuyên leo tường rồi. Tật này không tốt, phải đổi thôi.

Trong viện đen nhánh một mảnh. Nhưng nàng có năng lực nhìn ban đêm, cảnh vật còn có thể thấy rõ ràng.

Trường Thiên ờ khẽ một tiếng: “Ở đây đã đổi qua trận pháp, không chỉ có là Tứ Tượng trận rồi, còn thêm vào Vụ Ảnh huyết sát đại trận. Thì ra là LiễmTức trận đã rút đi, ta có thể cảm ứng được tiểu bán yêu kia đang ở trong phòng.”

Vụ Ảnh huyết sát đại trận? Trận pháp này vừa nghe cũng không phải là dễ đối phó.

“Rất khó phá?”

“Đối với ta mà nói, dĩ nhiên không khó.” Trường Thiên vẫn đáng ghét trước sau như một “Tứ Tượng trận nặng phòng thủ, Vụ Ảnh huyết sát đại trận nặng tấn công, một công một thủ thích hợp phối hợp. Người tùy tiện vào trận sẽ nếm mùi đau khổ rồi.”

“Lung tung xông vào Tứ Tượng trận, nhiều lắm là bị mất phương hướng, nhìn thấy đủ loại ảo giác, nhưng ở trong Vụ Ảnh huyết sát đại trận chỉ cần một bước đi nhầm, đó chính là âm phong thúc dục hồn, huyết vụ đoạt mệnh, không có nửa điểm tình cảm để nói. Tiểu bán yêu này đại khái là biết có người muốn tới tìm hắn, lúc này mới bày ra loại tuyệt sát  trận pháp này.”

“Hắn đang ở trong phòng sao, vì sao ta gõ cửa hắn không trả lời?” Tiểu tử này quá không biết suy nghĩ rồi.

Trường Thiên lạnh nhạt nói: “Chưa chắc là hắn không trả lời. Ta thấy thật lâu hắn chưa từng nhúc nhích, đại khái là bị thương đã hôn mê rồi.”

“Ý là hắn không có cách nào leo ra dẫn ta vào rồi. Hiện tại nên làm sao?” Nàng khiêm tốn thỉnh giáo. Trận pháp gì đó, nàng một chữ cũng không biết, chỉ có thể nghe lời của pho tượng đại thần trong ngục này.

“Tập trung tinh thần nghe theo chỉ điểm của ta, một bước cũng không thể đi sai. Huyết sát trận  này uy lực không nhỏ, thượng cổ đã từng vây khốn qua tu sĩ Hóa Thần Kỳ. May là hắn chỉ đem trận pháp này học da lông, nhưng ứng phó tu sĩ Kim Đan sơ kỳ trở xuống vẫn dư dả.”

Trận pháp này quả nhiên rất khó đi, nàng tuân theo chỉ thị của Trường Thiên, quả nhiên là một bước một dấu chân a, xài một khắc đồng hồ thời gian mới chuyển đến cửa chính tiểu lâu. Đêm thu lạnh, song trên trán của nàng còn đang đổ mồ hôi đây.

Đều ở lúc mấu chốt này rồi, nàng cũng không căng thẳng nữa, một cước đá văng cửa lớn, đi vào gầm nhẹ một tiếng: “Ôn Lương Vũ!”

“Đừng kêu, hắn đang ở dưới bàn bát tiên.” Trường Thiên miễn cưỡng nhắc nhở nàng.

Nàng hướng trên mặt đất nhìn, quả nhiên dưới chân bàn lộ ra một cái đùi người . Nàng vội vàng vòng qua cái bàn, nhìn thấy Ôn Lương Vũ té trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Đã chết sao? Nàng vội vàng úp sấp trên bộ ngực hắn, chỉ nghe được trái tim nhảy được vững vàng lại có lực, mặc dù tần số so sánh với thường nhân chậm hơn, nhưng hoàn toàn xác thực, nhân sĩ tim đập thật là khỏe mạnh a, đến bị thương cũng chưa từng.

“Ôn Lương Vũ, Ôn Lương Vũ!” Nàng lung lay người này vài cái, hắn vẫn hôn mê bất tỉnh.

Trong Ôn phủ này còn có một pho tượng đại thần Kim Đan trung kỳ đó, hơn nữa còn là đại thần đối với nàng rất không hữu hảo, nàng cũng không có bao nhiêu thời gian để tốn ở nơi này. Trường Thiên nhìn có chút hả hê nói: “Hiện tại ngươi muốn làm sao?”

“Nhìn bí kỹ vô địch của bà cô đây!” Nàng kéo cổ áo Ôn Lương Vũ lên, trở tay dùng lực, trên mặt hắn tát bốn bạt tai giòn tan!

Bốp bốp bốp bốp ! Bốn âm thanh giòn vang lên ở ban đêm yên lặng truyền ra thật xa.

Trường Thiên và Cùng Kỳ: “. . . . . .”

Cùng Kỳ ho một tiếng nói: “Nữ chủ nhân, thật ra thì ta vốn muốn đề nghị ngài đem An Hồn Hương mang ra ngoài cho hắn sử dụng .”

“An Hồn Hương không phải là An Hồn sao, còn có thể đánh thức hắn à?”

“Dùng ngược lại là được.”

Bình Luận (0)
Comment