Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 127

Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền

Nàng cái hiểu cái không. Ý của Trường Thiên là tuổi thọ của Ôn thành chủ này đã đến cuối, không thể không chết sao?

Hắn nói tiếp: “Sắc mặt ông ta vẫn hồng nhuận, hẳn có liên quan đến việc phục dụng Trú Nhan Đan. Trú Nhan Đan chân chính  trừ giữ vững hình dáng bên ngoài không thay đổi, đối với thân thể có ích không hại. Hắn vừa nói là Tiểu Trú Nhan Đan, nhiều thêm chữ ‘ Tiểu ’, có lẽ sửa lại cách điều chế dược vật, cũng có lẽ lúc luyện chế không đúng phương pháp, tóm lại là đã sinh ra nguy hại lớn hơn nữa đối với thân thể của ông ta, làm tăng thêm tốc độ tàn lụi sự sống của ông ấy.”

Ôn Lương Vũ cũng biết chứng bệnh ho ra máu của Ôn Cách đã ngày càng nghiêm trọng, nghe không giống lời nói dối. Hắn ngăn chặn rung động trong lòng mà nói: “Điều đó có liên quan gì đến chuyện hôm nay sao?”

“Ta nghĩ tất cả biện pháp, cũng chỉ có thể đem tốc độ xương thịt tan vỡ chậm lại một chút. Những năm này, Phàn thúc của con dò hỏi chung quanh, muốn giúp ta tìm được một đường sống. Ông trời có mắt, rốt cục để cho hắn tìm được rồi!”

Dù Ôn Lương Vũ liền biết phương pháp mà cha tìm được không phải là chánh đạo, hơn phân nửa có liên quan đến mình, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ quan tâm.

Ôn Cách nhìn ở trong mắt, không nhịn được than thở: “Cẩn nhi nếu có thể có một phần mười hiếu tâm của con, ta có chết cũng được nhắm mắt rồi.” Ngừng một chút lại nói, “Phàn thúc con tìm được biện pháp, chính là thuật ‘thay máu’.”

“Ta đã bệnh vào quá sâu, thuốc và châm cứu không có hiệu quả. Nhưng trời không tuyệt đường người, vốn còn có thể giữ lại một con đường sống. Phàn thúc con từ chỗ một vị cao nhân thần bí học được thuật thay máu, chỉ cần đem máu huyết ta, cùng máu huyết yêu quái trao đổi, là có thể kéo dài được tuổi thọ, khôi phục khỏe mạnh!”

Ôn Lương Vũ lên giọng nói: “Máu yêu quái? Đế Lưu Tương buông xuống, ngoài thành còn nhiều yêu quáimà, vì sao không đi tìm bọn họ, ngược lại bắt ta tới?”

“Con cho là thuật thay máu này có thể tùy tiện thi triển sao? Nếu thế thì người người đều có thể dễ dàng thay đổi tuổi thọ,  thiên đạo làm sao có thể đồng ý?” Ôn Cách lắc đầu nói, “Thiên hạ yêu quái tuy nhiều. Nhưng bắt một con tới thay máu của ta đều không được. Sức mạnh bá đạo của máu yêu là bậc nào, thân thể yếu ớt của ta ở bậc nào, thay máu một chuyến xong, chỉ sợ ta cũng phải thất khiếu chảy máu mà chết, vậy thì không phải là cải mệnh, mà là dâng mạng.”

“Chỉ có con, con trai ngoan của ta, chỉ có máu tươi của con là có thể a!” Ninh Tiểu Nhàn nhìn không thấy, nhưng Ôn Lương Vũ lại có thể trông thấy trong mắt cha mình tuôn ra ánh sáng, gương mặt vặn vẹo. Hiện ra cuồng nhiệt mà tới bây giờ hắn vẫn không thấy qua, “Thân thể con mang huyết mạch yêu quái, đã bình an mà sống hai mươi năm, máu loài người và yêu quái ở trên người của con đã cùng dung làm một, yêu lực cũng sớm đã quen tương hợp cùng máu người. Quan trọng nhất là huyết mạch của con là truyền thừa từ ta. Chỉ cần ta và con đổi máu, yêu lực trên người của con sẽ thừa nhận máu của ta. Sẽ không xuất hiện tình huống tự nổ mà chết.”

Ninh Tiểu Nhàn nghe vậy khẽ vuốt ma nhãn một chút. Trường Thiên biết nàng đang hỏi ý mình: “Hắn nói không sai. Thuật thay đổi máu còn có một loại cách dùng, tức là đem người biến thành yêu quái hoặc bán yêu. Chỉ cần đem máu yêu quái hoặc bán yêu đổi đến trên người loài người là được. Chẳng qua nếu máu tiểu yêu quái, đối với loài người mà nói vẫn còn quá mạnh. Thân thể loài người yếu đuối, hơn phân nửa sẽ chịu không được yêu lực  bá đạo. Tại thời kỳ thượng cổ, dám chịu được thuật này chỉ có thể chất mạnh mẽ của Man tộc, mà trước khi thi thuật phải làm rất nhiều hạng mục chuẩn bị.”

Hắn chậc chậc khen ngợi: “Man tộc đã sớm tiêu vong rồi. Thuật này đã không còn người dám dùng. Nhưng mà đầu óc họ Ôn này cũng khá tốt, cư nhiên bị ông ta tìm đượcphương pháp xử lí đổi trắng thay đen. Huyết mạch trên người tiểu bán yêu này có nguồn gốc từ ông ta, một khi đem máu yêu đổi lên trên người mình, yêu lực tất nhiên sẽ không thương lão. Kế hay. Kế hay a!”

Đây không phải thời điểm khen ngợi được không? ! Chỉ nhìn Ôn Lương Vũ thông minh như vậy, cha hắn dĩ nhiên cũng là một người bụng quỷ khôn khéo. Aizz, tại sao mình lại suy nghĩ lung tung khi đang ở thời khắc quan trọng trước mắt chứ? Nàng vội vàng lần nữa đem tinh lực tập trung đến trước mắt.

Ôn Lương Vũ quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.

Độc Hoa dần dần giải khai, mặc dù thân thể của hắn vẫn không thể động đậy, nhưng thần trí càng ngày càng thanh tĩnh. Lời Ôn Cách nói…, hắn hơi chút nghĩ ngợi liền hiểu, hiểu rất rõ.

“Phụ thân đã làm tốt chuẩn bị từ sớm, có phải hay không?” Hắn nhìn thẳng  Ôn Cách, gằn từng chữ, “Vẫn khuyên ta ẩn cư ở trong phủ, là vì phòng ngừa ta ngoài ý muốn rời đi, có phải hay không?” Hắn tự tay chỉ bốn kẻ tù tội kia, “Bốn người vô tội này là ngài bắt tới làm tế phẩm thi thuật, có phải hay không?”

Ôn Cách khẽ nghiêng đầu, không muốn cùng hắn nhìn thẳng.

Ôn Lương Vũ sâu xa nói: “Chả trách qua nhiều năm như vậy, phụ thân vẫn hỏi han ân cần đối với ta, sợ ta đông lạnh, đói bụng, ba bữa cơm canh bỗng nhiên bữa bữa đều có thịt cá, thuốc bổ, ngay cả đại ca cũng không ngừng hâm mộ. Trong lòng Vũ nhi vẫn cảm động và nhớ nhung, chỉ muốn đem Nham thành xử lý tốt phân ưu cho cha, vậy mà. . . . . . Vậy mà phụ thân vốn đem ta coi là linh đan diệu dược hình người tới nuôi. Thể chất của ta càng tốt, khí huyết càng thịnh, sau khi làm thuật thay máu xong thì thể chất của ngài cũng sẽ càng tốt, khí huyết cũng sẽ càng tràn đầy.”

Gương mặt bán yêu nhìn không ra bao nhiêu vẻ mặt, thế nhưng nước mắt theo gương mặt lăn xuống: “Phụ thân, có bao giờ người đem con coi là thân sinh cốt nhục đến đối đãi không?”

Ôn Cách không vui nói: “Vũ nhi làm sao mà nói thế? Mẹ con tuy diện mạo đẹp, nhưng tướng mạo bán yêu này của con từ nhỏ gây sợ hãi cho bao nhiêu người? Nếu không có phụ thân tương hộ, ngay từ lúc con vừa đưa vào nhà ta đã bị gậy của phu nhân đập chết rồi.” Ông ta chậm lại ngữ điệu, “Lúc con và Cẩn nhi còn nhỏ, nhà cũ gặp nạn lũ lụt, một nhà chúng ta xuôi nam chạy trốn, trôi giạt khắp nơi. Ta thà rằng chính mình gặm thảm cỏ rễ cây, cũng muốn để hai đứa uống nước cơm. Các con tự vấn lòng xem, dọc theo con đường này ta từng để hai đưa ăn qua đau khổ chưa?”

Ôn Lương Vũ lắc đầu.

“Sau khi ta lên làm thành chủ Nham thành, ngươi nói muốn thử quyết sách quy hoạch, có phải ta đối với con tín nhiệm có thêm, bảo con buông tay đi làm không?”

Hốc mắt của Ôn Lương Vũ đều đỏ, gật đầu.

Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn nhấc lên sóng to gió lớn ——các loại quyết sách của Nham thành ngoài dự đoán của mọi người, thế nhưng xuất ra từ tay Ôn Lương Vũ!

Ôn Cách đem hai tay đặt ở trên vai nhi tử, nói lời thấm thía: “Vũ nhi, ta thật lòng đối đãi con không tệ. Nhưng thân thể phụ thân không được, cần máu tươi của con để kéo dài, con có nguyện kéo dài tánh mạng cho ta không?” Trong mắt của ông lộ ra vẻ ôn nhu, ánh mắt cực kỳ thành khẩn, chính là thân tình mà Nhị công tử Ôn gia khẩn cầu nhiều năm mà không được. Hắn lo lắng hết lòng làm hết thảy vì Nham thành, chẳng lẽ không phải chính là vì giành được nhìn nhận của phụ thân sao?

Trong nháy mắt lồng ngực của Ôn Lương Vũ dâng lên một dòng nhiệt huyết, chữ “được” ở tại đầu lưỡi chuẩn bị nói ra, rốt cục phải dùng lý trí mà đè ép trở về.

“Cha!” Hắn cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình tĩnh hơn, “Thuật thay đổi máu này, muốn ta tự nguyện mới có thể áp dụng, có phải hay không?”

Ôn Cách sửng sốt, liên tục khoát tay: “Nào có chuyện này?”

“Nếu không phải như thế, hiện tại vì sao ngài còn có thể nói lời mềm mỏng với ta chứ? Chẳng lẽ không phải chính là chờ ta gật đầu đồng ý sao? Cha, thường ngày ngài đối mặt với ta , mặc dù tìm mọi cách che dấu, ta vẫn có thể nhìn thấy trong mắt ngài là khinh thường và chán ghét.” Ôn Lương Vũ trầm ngâm nói, “Mấy năm qua, sổ sách bên trong phủ luôn luôn có chút ít không khớp. Mấy năm trước, ta liền phái Từ tiên sinh phòng sổ sách đi thăm dò, kết quả mấy ngày sau hắn bỏ mạng, hôm nay nghĩ lại chính là do phụ thân đã hạ thủ.”

Ánh sáng trong mắt của hắn càng ngày càng sáng: “Vào mấy năm trước ngài cũng đã làm xong chuẩn bị hết đúng không? Hàng năm đều từ trong tiền lời của Nham thành mà tham ô một ít, lại đem sổ sách làm tốt. Bảy năm này tích lũy xuống, đó là một khoản tiền lớn. Chỉ chờ cùng ta trao đổi máu huyết, liền cuốn khoản tiền đó, bỏ đi thiên nhai, từ đó tiêu dao tự tại. Dù sao từ sau khi ngài trở thành bán yêu, tướng mạo cũng thay đổi lớn theo, đến lúc đó cho dù là ai cũng không cách nào đem ngài là Ôn thành chủ hòa nhã dịu dàng liên lạc cùng một chỗ, kế kim thiền thoát xác này, thật là không tin nổi.”

Từ tiên sinh phòng sổ sách? Ninh Tiểu Nhàn nhướng mày, chẳng lẽ chính là nói đến người chồng đã mất của Thanh Hà? Tỷ ấy từng nói qua mấy năm trước hắn qua đời, không ngờ là do Ôn Cách đã hạ thủ.

“Chỉ là ta không rõ, thân bán yêu này có cái gì tốt, người không ra người, yêu không yêu, khắp nơi bị người ta xem thường e ngại. Ngài cần gì phải phí khí lực lớn như vậy?”

Ôn Cách thở dài thậm thượt: “Không hổ là con ta, Hoa độc lại không thể làm thần trí của con bị mất phương hướng.” Ông ta đứng lên xoay người đi vài bước, trên mặt vẫn treo lấy nụ cười nhưng hiền lành đã không thấy nữa rồi, “Con còn trẻ, sao có thể cảm nhận được thân thể dần dần tan vỡ, tử vong đáng sợ một ngày lại càng gần hơn chứ? Ta xài thời gian năm mươi năm, mới có thân phận và địa vị hôm nay , mệt mỏi giống như chó nhà có tang, kết quả thế nhưng sẽ phải xuống mồ? Trời cao sao mà bất công! Điều ta mong muốn chỉ là một mạng thôi.”

“Mặc dù con oán mình là thân bán yêu, song ngũ giác, sức mạnh vượt xa thường nhân, tuổi thọ cũng có thể dễ dàng đạt tới hai trăm tuổi, đã là ân tứ cha mong muốn mà không thể cầu. Nếu con đến tình cảnh như ta, thì mới biết được vật trân quý nhất cõi đời này chính là tánh mạng, cái gì danh dự, thân phận, cái gì hưng suy của Nham thành, toàn bộ đều là phân chó, toàn bộ so ra vẫn kém cái mạng nhỏ của mình nhất! Chớ nói một trăm năm tuổi thọ rồi, cho dù là để cho ta sống lâu thêm mười năm, ta cũng vậy nguyện ý dốc hết tất cả!” Nói đến đó ông ta cơ hồ muốn gào thét.

“Ta hiểu được.” Ôn Lương Vũ lẳng lặng nói, “Phụ thân đã sớm nghĩ hạ thủ, tiếc rằng trong mấy năm qua, mỗi ngày ta nghiên cứu chế tạo linh trà. Một ngày mà trà này còn không hoàn thành, thì ngài vẫn không dám đối với ta hạ thủ. May mắn ông trời phù hộ, linh trà này rốt cục được hoàn thành trước khi tiệc trà xã giao đến, ngài rốt cục có thể đạt được ước muốn rồi, có đúng hay không?”

Ôn Cách cũng lười che dấu nữa, khen: “Con ta thật thông minh. Nếu con là cốt nhục tinh khiết của ta, Cẩn nhi mới là bán yêu, vậy thì quá tốt đúng không?”

“Nếu như thế, câu trả lời của ta là ——” Ôn Lương Vũ bất vi sở động, “Không muốn!”

Ôn Cách cũng không kinh ngạc, thở dài nói: “Mạng của con là ta cho, người của con cũng là ta nuôi dưỡng lớn lên. Thánh nhân dạy bảo con đều không nhớ được sao, làm con cái há lại không biết cảm ơn!”

Ôn Lương Vũ cười lạnh một tiếng: “Ta không phải loài người, ta chỉ là một bán yêu, sao biết cảm ơn chứ?”

“Cũng đúng, không phải tộc loại của ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm. Như thế cũng tốt, ta có thể ít đi mấy phần cảm giác áy náy.” Khóe miệng Ôn Cách kéo lên nụ cười quỷ dị : “Nhi tử tốt, con hao hết tâm tư trì hoãn thời gian lâu như vậy, là chờ cứu binh tới sao?”

Ôn Lương Vũ nhắm mắt không nói.

“Ta và con lôi kéo lâu như vậy, đơn giản cũng là đang đợi canh giờ thôi. Ta uốn nắn con, nói lời tốt với con, đơn giản là quá trình thay máu ít sinh một chút trắc trở, nhưng không nhất định phải cần con đồng ý hay không?” Ôn Cách quay đầu nhìn về Phàn chân nhân, “Tiên sinh, giờ lành đến chưa?”

Phàn chân nhân vốn là ở góc tường giả bộ đầu gỗ, lúc này mới mở miệng nói: “Canh giờ vừa đến.”

Bình Luận (0)
Comment