Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 137

Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền

Đổi lại là trước kia, nếu có người muốn nàng tưởng tượng mình cầm một tiểu đao chặt cây gỗ lớn, nàng chắc chắn sẽ cười người đó điên rồi. May mà Răng Nanh có đặc tính cực kì sắc bén nên nàng mới có thể làm nhẹ nhàng như vậy.

Nàng bay lên đá một cước vào cây khô, tư thế cực kì thô bỉ, chỉ có điều hiệu quả lại rất tốt. Cây khô gào thét một tiếng rồi ầm ầm đổ xuống!

Tiếp theo nàng cũng làm tương tự như thế chặt thêm mười gốc cây thông khổng lồ, lúc này mới dừng tay thu chúng vàoThần Ma Ngục.

Đúng vậy, nếu mấy ngày tiếp theo muốn nghỉ đêm trong đại lao, như vậy dù thế nào cũng phải để mình ngủ thoải mái một chút. Nàng tính xây thêm một căn nhà gỗ nhỏ trong tầng thứ năm của Thần Ma Ngục để làm khuê phòng của mình. Công trình vĩ đại như vậy tất nhiên không cần nàng phải ra tay, mà do đại tổng quản trong ngục -Trường Thiên làm.

Bởi vì gần đây năng lực thẩm mỹ của nàng không được tốt lắm, cả ngày nàng ngồi trên lưng ngựa nghĩ kết cấu nhà gỗ.Hiện tại vào Thần Ma Ngục đưa bức tranh cho hắn nhìn. Kết quả hắn chỉ nhìn thoáng qua thành quả tâm huyết của nàng, cau mày nói: “Ồn ào, đi ra ngoài lên đường đi. Trong đêm sẽ xây xong.”

Nàng cũng không nặng bên này nhẹ bên kia nên hỏi Ôn Lương Vũ có muốn xây một căn nhà hay không? Người kia lắc đầu như trống bỏi nói: “Ta cơ hồ không cần ngủ, cám ơn ý tốt của Ninh cô nương.” Nói giỡn, hắn cũng không dám để cho Trường Thiên đại nhân xây phòng cho hắn, hơn nữa còn ngủ cách vách với Ninh Tiểu Nhàn.Tính mạng này của hắn thật vất vả mới mò trở lại được, đáng giá quý trọng a.

Ninh Tiểu Nhàn âm thầm tặc lưỡi. Cho dù là một bán yêu tinh lực cũng cao hơn nàng. Khó trách Ôn Lương Vũ còn nhỏ tuổi mà kiến thức lại uyên bác như thế, thì ra hắn ít ngủ, vậy so với người bình thường mỗi ngày có thể có thêm bảy tám giờ để đọc sách rồi.

Từ lúc nàng đi từ hồ lớn ra ngoài đã hai ngày, hôm nay đã rời khỏi phạm vi của Nham thành, dần dần không còn dấu vết con người, thay vào đó chung quanh vang lên tiếng côn trùng và tiếng thú rống. Trước đó, nàng đều đi theo thương đội, cho tới bây giờ cũng không có kinh nghiệm một người đi lại nơi hoang dã, trong lòng có chút sợ hãi, rốt cục cũng cảm nhận được các loại bất tiện khi một ngườiđộc hành. Đầu tiên tất nhiên là không có ngựa xe để ngồi, không thể làm gì khác hơn đành thúc giục con ngựa già đi về phía trước.

Tiếp theo an toàn của bản thân có thể phải lo lắng. Gió thổi trong rừng vang lên tiếng ô ô giống như quỷ thần khóc đêm, hơn nữa sau khi mặt trời lặn lại càng thêm dọa người. Nàng từng oán trách với Trường Thiên, kết quả nam nhân này chỉ nói một câu nàng lập tức ngậm miệng: “Ngươi hi vọng nơi này yên tĩnh giống như đáy sông sao?”

Yên tĩnh giống như đáy sông sao? Hay là thôi đi, so sánh với đại khủng bố ở dưới nước trốn không thể trốn, tránh không thể tránh thì dường như âm thanh kì quái trong rừng còn thân thiết hơn không ít. Aizz, Trường Thiên Quân thật hiểu được nghệ thuật an ủi người!

Hắn còn nhắc nhở nàng: “Rời xa nơi người ở cũng là rời xa tai mắt của Phủ Phụng Thiên.” Yêu quái thích ở nơi dã ngoại, tuy tính cách hơi quái gở nhưng sẽ không tùy ý bị người ta sai khiến. Nàng có thể chạy trốn tới nơi này ít nhất đã thành được một nửa, mục tiêu vĩ đại thoát là khỏi Phụng Châu.

Kỳ thật nàng có thể an toàn không cần lo lắng đi lại hai ngày nay, có liên quan tới việc hai tiểu bức yêu vất vả chăm chỉ làm việc. Trường Thiên biết rõ cặp sinh đôi này không có yêu khí, lại có sở trường che giấu hành tung cho nên đã sai chúng ra ngoài trinh sát. Một chiêu này đi rất đúng, hai tiểu yêu mang theo nàng cẩn thận từng chút một tránh được địa bàn của nhiều yêu quái, không bị kinh sợ, nguy hiểm rời xa.

Dọc theo đường này cũng gặp không ít dã thú, chỉ có điều cảm giác của Trường Thiên cực kì nhạy bén nên phần lớn đều có thể tránh được. Song vào xế chiều, nàng vẫn bị một đám sói Thanh Bì theo dõi gần nửa ngày, đi theo khoảng cách gần trăm dặm.

Khứu giác loài chó cực kì nhạy bén, không biết từ lúc nào đã bao vây nàng. Những con sói này mỗi con đều cỡ một con bê con, trong mắt phát ra ánh sáng màu xanh. Bây giờ đang là mùa thu, da lông trên rất nhiều thân sói đang thay lông, lắc lư mắc trên người chúng trông cực kì xấu xí, đây là thay bộ lông dày cho việc thoát khỏi quần áo mùa hè chuẩn bị vào đông, dù sao ngày mùa thu trong núi ngắn hơn, giá lạnh đến nhanh như sét đánh cũng không kịp bưng tai.

Ôn Lương Vũ nghe nói bầy sói đuổi theo Ninh Tiểu Nhàn, lông mày nhíu chặt. Mùa thu bầy sói hoạt động mạnh và hung mãnh nhất, bởi vì sợ sau khi mùa đông đến, có thể bắt không được nhiều con mồi, cho nên trước đó, bầy sói muốn nuôi thân thể mình béo mập cường tráng, như thế mới có thể chống cự sống qua mùa đông, đến đầu mùa xuân sang năm mới có thể lớn hơn mấy phần.

Thế giới này có yêu quái sinh sống, chớ nói tới con người nghiêm khắc, động vật cũng không dễ sinh tồn. Đám sói này thường ngày ở trong rừng trôi qua cực kỳ thoải mái, áp dụng chiến lược lớn nhỏ ăn sạch, nhỏ như lợn con, chuột, báo, thỏ cũng không bỏ qua, lớn như hổ báo bị thương hoặc già yếu, nói không chừng chúng cũng dám tới vật lộn đọ sức. Nhìn thấy nàng là một nữ nhân cưỡi một con ngựa già lại mang theo hai đứa trẻ lên đường, sao có thể chịu bỏ qua thức ăn thơm ngon nhiều nước như vậy?

Loại động vật này tứ chi như cán vừng, trên chân có đệm êm, lúc chạy trốn như dẫm lên lò xo không tốn sức chút nào, lại yên tĩnh không tiếng động, chiến đấu thiên về khoảng cách dài. Nếu theo dõi nàng, đám sói này sẽ không nhanh không chậm theo sát phía sau nàng, không quá gần cũng sẽ không để khoảng cách quá xa, xem ra tính tấn công khoảng cách xa. Có vài lần nhìn như đã bỏ rơi bọn chúng nhưng đợi lúc nàng dừng lại cho con ngựa uống nước ăn cỏ, mấy bóng dáng quỷ mị sẽ xuất hiện trong tầm mắt khiến nàng không thể làm gì khác phải cưỡi ngựa tiếp tục đi.

Đây là chiến thuật mệt mỏi của bầy sói thường dùng, làm phiền khiến con mồi ăn uống ngủ nghỉ cũng không được yên ổn, cuối cùng bị bọn chúng tươi sống mài chết. Loại chiến thuật này có thể đem thương vong đối phương giảm đến thấp nhất, chỉ có điều hơi tốn thời gian lâu một chút, nhưng không sao, bọn chúng có rất nhiều kiên nhẫn. Trước mắt ngựa già kia vừa mập vừa chậm cũng đủ ăn ba bốn ngày rồi, đáng giá đợi chờ, tuy nữ hài và hài tử ngồi trên ngựa không có nhiều thịt nhưng thoạt nhìn rất ngon miệng, sau khi ăn xong có thể làm món điểm tâm cũng được. Đối với thức ăn, bọn chúng chưa bao giờ kén chọn.

Thật lòng Ninh Tiểu Nhàn không sợ loại chiến thuật theo dõi tiết tấu chậm đó. Nàng có Thần Ma Ngục trongtay, phiền toái mệt mỏi thì trực tiếp biến mất tại chỗ là được, bọn sói ở đó chờ nửa ngày cũng không thể làm gì khác phải ấm ức rời đi. Nhưng nàng không nỡ bỏ con ngựa già nha. Con ngựa này đi theo nàng hai ngày, mặc dù hơn lớn tuổi một chút, đi chậm một chút, phản ứng chậm một chút nhưng có thể chịu mệt, chỉ hướng đông tuyệt đối không đi hướng tây, một lần vẩy chân cũng không có, được xưng tụng cẩn trọng, làm sao nàng có thể ném ngựa già tốt như vậy chứ?

Hơn nữa lần đầu tiên con ngựa thấy bầy sói khinh thường hí một tiếng, trong đôi mắt già có sợ hãi nhưng càng nhiều hơn cảm giác bất đắc dĩ cam chịu, hiển nhiên biết mình và chủ nhân bị sinh vật này đuổi theo sẽ không có kết quả tốt.

Tiếng hí nhẹ và ánh mắt kia thật sâu kích thích Ninh Tiểu Nhàn. Nàng từ trước đến nay không phải là một chủ nhân cam chịu, nếu ngựa già cho rằng không có hy vọng chạy trốn, vậy thì nàng lại muốn dùng tất cả các biện pháp khiến nó sống sót. Loại ý nghĩ này rất không lý trí nhưng nàng lại cứ muốn bướng bỉnh.

Nàng đã thử mấy lần nhưng đều không thể cất con ngựa vào Thần Ma Ngục. Đại khái lấy chỉ số thông minh của ngựa già không thể nói ra ba chữ “Ta nguyện ý”. Dĩ nhiên, muốn đưa động vật vào Thần Ma Ngục còn một biện pháp khác là để cho nó mất đi sức chống cự.

“Chẳng lẽ phải chặt đứt chân của nó, để nó không có năng lực phản kháng mới có thể đưa nó vào?” Ninh Tiểu Nhàn vừa nhìn con ngựa già vừa âm thầm nói, hiện tại chuyện này đối với nàng mà nói cũng không khó làm.

Con ngựa bên dưới cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, run rẫy cả người.

Đành phải làm như thế. Mùa hè thoáng qua một cái, ngày cũng nhanh tối hơn, chỉ hai khắc nữa ánh sáng sẽ ảm đạm. Sói là động vật ăn đêm, buổi tối càng thêm không chút kiêng kỵ, đến lúc đó còn lưu lại nơi hoang dã chính là hành động rất không sáng suốt. Nàng thở dài, đang nghĩ ngợi thì Trường Thiên mở miệng nói: “Phía trước có ánh lửa, đại khái có người, ừ, hơn nữa số lượng không ít!”

Ninh Tiểu Nhàn nhìn về phía xa xa quả nhiên thấy nơi đó thoáng có ánh sáng yếu ớt, chắc là ánh lửa. Nàng mừng rỡ muốn giơ roi thúc ngựa nhanh chóng tiến lên, Trường Thiên lại nhắc nhở nàng: “Gặp gỡ nơi hoang vu không nhất định là người tốt, ngươi thật sự muốn đi sao?” Ở trong mắt của hắn, nguy hiểm này căn bản không cần thiết, trốn vào Thần Ma Ngục thì tất cả sẽ an toàn, cho nên ma xui quỷ khiến thế nào lại bồi thêm một câu: “Phòng của ngươi đã xây xong rồi.”

Tâm tư của nàng cũng không ở đây nên nói: “Không sợ, không sợ, hiện tại ta một thân võ nghệ, võ sư bình thường không làm gì được ta!” Ninh Tiểu Nhàn kích động kẹp lấy thân ngựa rồi đạp con ngựa già. Chắc con ngựa già cũng phát hiện có hi vọng chạy trốn từ sói miệng nên lập tức chấn hưng tinh thần chạy gấp, so với tốc độ chạy trốn bình thường còn nhanh hơn ba phần. Trường Thiên nhất thời bất đắc dĩ nhưng cũng biết nha đầu này ở hoang dã ngây người hai ngày đều không nhìn thấy người, lúc này gặp được đồng loại liền có cảm giác thân thiết.

Nơi đóng quân nhỏ đã ở ngay trước mắt, trung tâm có một đống lửa, trong bóng tối thoạt nhìn vừa ấm áp vừa đáng yêu.

Khi chạy gần tới khoảng cách còn gần trăm trượng, hắn đột nhiên vội vàng nói: “Có cái gì đó không đúng, đằng trước trong không khí có mùi máu tươi rất nồng. Trong hai canh giờ chắc đã xảy ra biến cố, không nên tới gần nữa!”

Nàng nghe vậy ghì cương ngựa. Nhưng con ngựa già chết tiệt mắt thấy đám người phía trước đang ra sức chạy gấp, nào biết chủ nhân lại đột nhiên thay đổi ý định, nhất thời bị dây cương xiết chặt hí dài một tiếng, cả người đứng thẳng lên.

Khốn kiếp, trước đó nàng bị chạm dây nào, vì sao nhất định phải cứu nó chứ? Ninh Tiểu Nhàn vừa tức lại không biết làm thế nào.

Quả nhiên, đám người phía trước ngồi vây quanh đống lửa nghe được tiếng ngựa hí, đồng loạt xoay đầu lại, không chút hồi hộp mà nhìn bọn họ.

Hiện tại chẳng lẽ lại quay đầu chạy gấp? Nhưng khi nàng nhìn thấy trong doanh trại có không ít ngựa lớn cao to, thân thể mỗi con đều mạnh mẽ cường tráng, bóng nhoáng mượt mà, sợ rằng chạy không tới hai trăm trượng có thể đuổi kịp mình và con ngựa già rồi.

Trong doanh trại có người đứng lên đi về phía này nghênh đón. Nàng cười khổ một tiếng, không thể làm gì khác giục ngựa chạy về phía trước.

Cứ đi một bước nhìn một bước thôi. Có Thần Ma Ngục trong tay, người phàm căn bản không làm gì mình được. Nơi này cách biên giới Phụng Châu rất gần, lại thúc ngựa chạy thêm khoảng hai ngày. Chỉ cần bước vào biên giới Lôi Châu, hệ số an toàn của mình có thể tăng lên.

Người chào đón là một tên béo, đầu không cao, nhìn thì cân nặng ít nhất hơn một trăm chín mươi cân, đứng trên mặt đất giống như con quay tròn căng.

“Tiểu cô nương. Ngươi đây là. . .?” Hắn tự tay nắm dây cương của con ngựa già, thấy trên mặt Ninh Tiểu Nhàn lộ ra mấy phần sợ hãi, không khỏi giật giật khóe miệng nở nụ cười. Hắn không cười còn đỡ, vừa cười một đống thịt mỡ trên mặt khiến con mắt chen chúc chỉ còn một đường nhỏ.

Ninh Tiểu Nhàn lập tức thận trọng, thấy hắn chỉ đưa tay xoa nhẹ một chút mặt ngựa, con ngựa già lập tức an tĩnh lại, ngay cả tiếng phì phì phát ra trong mũi cũng không có, biết tên mập này là một tay thuần phục ngựa giỏi. Aizz, quả nhiên người không thể xem bề ngoài a.

Bình Luận (0)
Comment