Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 145

Edit: Tuyết Y
Beta: Tiểu Tuyền

Việc này cũng không thể nói hắn thích cô nương này, tuy nhiên nàng lớn lên cũng rất vui vẻ ngay thẳng. Tuy bên cạnh hắn nhiều yêu quái lẳng lơ tuyệt sắc, nhưng trong veo đáng yêu như vậy lại không có. Hắn chỉ rất đơn thuần cảm giác được, cô nương này không giả tạo cũng không sĩ diện cãi láo, ở cạnh hắn có chút cảm giác thân thiết.

Ở trước mặt người ngoài, hắn là Thiếu chủ cao không thể chạm tới; ở trước mặt hạ nhân, hắn là bạo quân sát phạt tùy tâm. Nhưng có khi hắn cũng cảm thấy rất mệt mỏi, có lẽ ngẫu nhiên cũng sẽ mềm lòng, cũng sẽ muốn nhàn nhã, buông lỏng, nghỉ ngơi không ai quấy rầy một lần.

Cá nướng nàng làm ngược lại quả thật không tệ. Mịch La theo bản năng mà liếm môi, may mà bọn thuộc hạ đứng sau lưng hắn nên không nhìn thấy động tác này. Từ trước đến nay hắn xem thường người phàm, không ngờ trong đó cũng không hiếm người thú vị. Phủ Phụng Thiên chưa bao giờ thiếu món ngon cao lương mỹ vị, nhưng lại không có hứng thú thôn dã mười phần như nàng làm.

Về phần cá nóc sau đó, là do lỗi của mình rồi. Hắn ỷ vào thể chất không sợ độc tố bình thường của mình mà nếm thử, ngược lại bị bó cứng ngắc trên người con cá nho nhỏ này. Cho đến giờ, hắn cũng không biết vì sao ăn xong con cá này thì toàn thân mình lại không cách nào nhúc nhích, bình thường một ý niệm trong đầu có thể lập tức giết người, nhưng lúc ấy ngay cả đầu ngón út cũng không không chế được. Lúc ấy hắn đã có ý định giết “Lý Mộng Tuyết” này, nhưng mà nàng đã từng nói cá nóc có độc trước đó, là chính bản thân hắn muốn ăn, trách được người khác sao?

Mặc dù hắn miệng không thể nói, người không thể động, thế nhưng thần niệm lại không bị hạn chế. Đủ loại động tác sau đó của Ninh Tiểu Nhàn hắn đều cảm ứng được. Không thể không nói, tâm tư cô nương này quả thật rất tinh tế, lại diễn kịch ngay trước mặt thuộc hạ của hắn.

Mịch La làm người cao ngạo, nếu lúc này không khéo lộ ra tình trạng suy yếu trước mặt thuộc hạ, người đầu tiên hắn muốn giận chó đánh mèo nhất chính là “Lý Mộng Tuyết” này đấy. Nhưng mà nàng nhẹ nhàng khéo léo che giấu việc hắn vô lực, điều này ngược lại khiến trong lòng hắn sinh ra sự cảm kích nho nhỏ.

Những năm gần đây, mặc dù phủ Phụng Thiên đối ngoại dần dần lớn mạnh, nhưng dù sao vẫn là cái ổ yêu quái. “Thiếu chủ” như hắn vẫn còn có nhiều người. Thân thể lão đầu tử càng ngày càng kém, đại khái sắp đến lúc thiên nhân ngũ suy (*) rồi. Trước đó, hắn không chỉ muốn củng cố chắc địa vị của mình, mà còn muốn khuếch trương thế lực lại lần nữa, để chứng minh cho lão đầu tử thấy, mình mới là kẻ ưu tú nhất!

(*) thiên nhân ngũ suy: là từ ngữ phật gia, ý chỉ người trên thiên giới đến lúc hết tuổi thọ

Cũng chính vì thế, trước mặt mọi người, hắn phải là một đại yêu cường đại, lãnh khốc, tâm trí thâm trầm, tuyệt đối không thể hiện ra chút mềm yếu nào!

Đát Tử này chính là tai mắt lão đầu tử xếp vào cạnh hắn, ở cạnh mỗi “Thiếu chủ” đều có một tai mắt như vậy. Mặc dù hắn muốn diệt trừ cho thoải mái, nhưng giờ phút này lại không phải thời cơ tốt nhất. “Lý Mộng Tuyết” bảo vệ mặt mũi thay hắn, tức là kiếm thêm cơ hội trước mặt lão đầu tử thay hắn.

Trong lúc vô tình, hắn thiếu tiểu cô nương này một nhân tình, nên hắn tha cho nàng một mạng.

Lúc này  Mịch La, còn không biết người hắn nghiêm lệnh truy tìm hoàn toàn đã bị chính tay hắn buông tha. Trời không tuyệt đường người, tất có một đường sống, mà Ninh Tiểu Nhàn đã nhạy cảm bắt được cơ hội này.

Hắn cũng không biết. Cuối cùng có một ngày, hắn phải hối hận đến xanh cả ruột vì phần thiện ý này.

Gần nửa ngày tiếp đó, Ninh Tiểu Nhàn cũng như bị bao trong miếng băng mỏng, bởi vì sắc mặt Trường Thiên Quân đen như đáy nồi, hiển nhiên vẫn còn tức giận việc nàng tự tiện xông vào nơi đóng quân của mã tặc. Nàng nịnh nọt cẩn thận khắp nơi, mãi cho đến khi đêm xuống, sắc mặt hắn mới dần chuyển biến tốt đẹp.

Con cá nóc kia, hắn bảo Ninh Tiểu Nhàn làm như trước, cho hắn tự nếm thử.

Mấy chục hơi thở sau, đã có kết quả thử độc. Độc tố của cá nóc đương nhiên không làm gì được Trường Thiên, nhưng hắn cũng không cảm giác được tác dụng phụ tê liệt của độc tố. Ngoại trừ đạo hạnh của hắn sâu hơn so với Mịch La, thì cũng càng có khả năng là tộc hồ yêu không có sức miễn dịch với độc tố cá nóc.

Cho nên đám thanh lang quân trong con sông nhỏ kia coi như nguy rồi. Nàng dùng cả buổi thời gian, giao hết toàn bộ cá nóc có thể bắt được cho Trường Thiên, để hắn trích độc tố từ trên người cá ra. Một ngày nào đó nếu xung đột chính diện với Mịch La, cái này có thể trở thành vũ khí cực kỳ bất ngờ cho nàng.

Sau khi làm xong những thứ này, hai ngày hối hả khiến nàng không có cách nào nghỉ ngơi cho tốt. Căn nhà gỗ nhỏ ở tầng thứ năm Thần Ma ngục, Trường Thiên đã dựng xong từ trước tối qua rồi, chỉ là nàng vẫn luôn không có cơ hội vào xem nhà mới của nàng.

Tầng thứ năm vốn chỉ có một gian nhà gỗ nhỏ, là chỗ cất hạt giống và thu hoạch của chủ nhân trước đây của Thần Ma ngục. Mà bây giờ bên cạnh linh tuyền, lại có một tòa nhà mới đứng sừng sững. Nhà gỗ nhỏ này là do nàng chặt thông lấy gỗ mà dựng thành, hơn nữa nghiêm khắc chế tác theo bản vẽ yêu cầu của nàng.

Lúc này đã nhìn ra được chỗ tốt của thần thông rồi. Nếu như ở Trung Quốc, xây một căn nhà gỗ như vậy phải cân nhắc vật liệu xây dựng gia công, thiết kế sắp xếp kết cấu phòng ốc, chèn tầng và làm móng tường, các loại vấn đề thoát nước nhiều vô kể, không phải ngày một ngày hai là có thể dựng xong được. Thế nhưng ở cái thế giới này có rất nhiều thứ lại cứ không theo lý mà ra bài, ví dụ như thần thông, ví dụ như thuật pháp.

Trường Thiên chỉ huy Thần Ma ngục hoàn thành cái công trình nhỏ này. Hắn là khí linh của Thần Ma ngục này, dựng căn nhà này là dựa vào năng lực của bản thân kiện pháp khí này, ngược lại không tiêu hao bao nhiêu thần lực của hắn.

Căn nhà gỗ nhỏ đứng sững trước mặt nàng, mặt ngoài xem ra hơi quê, vì không qua gia công tỉ mỉ, không thể hiện được hoa văn xinh đẹp của gỗ thông, nhưng mà điều này tuyệt không ảnh hưởng đến việc sử dụng của nó. Giá nhà ở Trung Quốc đắt đến chết người, muốn có được một căn nhà của riêng mình thì quá khó khăn, cho nên nàng thiết kế cho bản thân là một căn biệt thự gỗ thô, có bốn gian phòng, hai phòng khách, một phòng tắm, một phòng bếp. Lúc vẽ xong bản thảo trong lòng, bản thân cũng thở dài một hơi. Quả nhiên chịu ảnh hưởng của cuộc sống thành thị quá lâu, ngay cả nhà mới cũng vẽ rập khuôn hình hộp diêm.

Có điều cả tầng không gian này đều là của nàng, nên không cần phải làm cái sân vườn kiểu phương tây gì đó. Cuối cùng chế thành căn nhà nhỏ này, phòng khách tròn rộng lớn, trong bốn gian phòng có một phòng ngủ, một thư phòng, hai phòng khác thì tạm thời để đó không dùng.

Nàng đặc biệt yêu cầu một phòng bếp rộng rãi. Không gian phòng bếp nhà cậu nhỏ hẹp, cả xoay người cũng khó, vì vậy một trong những ước mơ vốn có của nàng, chính là có một phòng bếp lớn rộng rãi sáng sủa, có thể tạo tâm tình tốt lúc nấu nướng. Không ngờ, tâm nguyện này chỉ có khi đến dị giới mới có thể hoàn thành.

Ngoài cửa của nhà gỗ, có đặt một ghế bành dài dài, tựa lên ghế này xem hoa khoe màu đua sắc trên Tức Nhưỡng, có một phen tình thú khác. Vì nàng thu mua số lượng lớn xác yêu quái trong Nham Thành, nên mỗi ngày tức nhưỡng đều bận bịu thôi thúc các loài thực vật. Đáng nhắc tới chính là, Trường Thiên cũng không định để Ôn Lương Vũ ăn chùa ở không trong Thần Ma ngục, mà sai hắn đi trông nom vườn tiên thảo này. Kinh nghiệm gieo trồng của tên gia hỏa này phong phú hơn Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên nhiều, hai ngày này đã tính ra thời gian tốt nhất để thúc đẩy các loại tiên thảo sinh trưởng là bao nhiêu.

Vài ngày trước, Ôn Lương Vũ đã gieo mầm linh trà xuống, vào lúc nàng toàn lực vật lộn với Mịch La, người ta đã thu hái xong, cũng hoàn thành công đoạn làm trà, điều này khiến cho Ninh Tiểu Nhàn vẫn muốn quan sát học tập tiếc hận trong lòng. Nhưng mà trà mới đang trong giai đoạn thúc dục, mấy ngày nữa lại có thể thu hái rồi.

Tin tức tốt khác là, Ôn Lương Vũ cuối cùng đã gieo quả Nhất Nhật xuống rồi. Dùng loại quả quý hiếm này luyện thành Giáp Tử Tán, có thể cưỡng ép cảnh giới của tu sĩ tăng lên một trăm hai mươi năm trong vòng mười hai giờ, tác dụng phụ sau khi hết dược lực chính là tĩnh dưỡng khoảng nửa năm. Kỳ dược như vậy, dù bản thân mình không có cơ hội dùng, cũng có thể đổi lấy rất nhiều linh thạch.

Xem xong nhà mới của mình rồi, nàng ra khỏi Thần Ma ngục, cưỡi lên ngựa tiếp tục đi tới. Hiện tại vẫn chưa đến lúc thư giãn, chỉ cần vào trong ranh giới Lôi Châu, thì muốn nghỉ ngơi thế nào còn không được ư?

Hai ngày sau, rốt cục thì gió đã êm sóng lặng. Tiểu bức yêu tận chức trách mà đảm nhiệm nhân vật trinh sát hợp cách như cũ, dọc theo đoạn đường này cơ bản không gặp phiền toái gì lớn nữa. Thật ra từ Nham Thành đến Lôi Châu có thể đi qua quan đạo, đây là tuyến đường an toàn mà vô số thương đội, lữ nhân dùng mồ hôi và tính mạng tìm ra đường an toàn, trong tay mỗi vị tiên phong hợp cách đều có một phần địa đồ như vậy. Quan đạo này thật ra chính là một tuyến đường an toàn rải rác giữa phạm vi thế lực của các yêu quái.

Nhưng Ninh Tiểu Nhàn thì không nha, nàng toàn dựa vào hai con Tiểu bức yêu và Thần Ma ngục giúp, cũng đã dần đến gần cửa ải giao giữa Phụng Châu và Lôi Châu. Gần đến ngày Đế Lưu Tương đại thịnh, càng ngày càng nhiều yêu quái tỉnh lại từ giấc ngủ đông, đói bụng kêu gào mà đi tứ phía kiếm ăn. Trong hai ngày lộ trình này của nàng, đã thấy được hai lần yêu quái tranh đấu với nhân loại rồi, hiển nhiên lúc này đi trên quan đạo cũng chẳng được an toàn, thậm chí trong đám yêu quái cũng sẽ tranh đoạt địa bàn lẫn nhau.

Hôm trước, lúc đi qua một khu rừng trúc, nàng bỗng nghe tiếng vang khác thường, nghe như lưỡng cường tranh đấu. Vì lòng hiếu kỳ mà vụng trộm nhìn một cái, quả nhiên phát hiện hai yêu quái đang đánh nhau, một tên trong đó lại khiến nàng nghẹn họng nhìn trân trối—— dáng người tròn xoe, hai má tròn vo, quầng thâm mắt tròn tròn, cộng thêm bộ lông hai màu đen trắng. Mẹ nó chứ, đây không phải là gấu trúc quốc bảo của Trung Quốc sao?! Có điều con gấu trước mắt này dù thân thể nhìn có vẻ cồng kềnh, nhưng động tác lại không chậm, trong khoảng thời gian nàng trốn ở một bên rình xem, nó đã đánh chết con yêu quái không biết tên đối diện, sau đó mở cái miệng đầy răng nanh, ăn sống đối thủ từng chút một.

Nuốt đối thủ, là một con đường thiên kinh địa nghĩa mà đám yêu quái bọn chúng bổ sung yêu lực, tăng cường tu vi.

Nhưng khi nhìn tới đây, nàng liền ỉu xìu. Ở cái thế giới này, ngay cả gấu trúc cũng trở nên không đáng yêu rồi!

Đi đường ban đêm rất không an toàn. Ngày đó mãi cho đến khi mặt trăng mọc lên ở phía đông, nàng mới vào Thần Ma ngục, thư thư phục phục tắm nước nóng trong phòng tắm mới xây. Hai ngày nay liên tiếp bị kinh sợ, nàng cần nước ấm để thư giãn hoàn toàn thần kinh và gân cốt toàn thân, vì vậy mà rất xa xỉ quăng một tờ Liệt Hỏa Phù vào trong nước.

Vừa mới lau tóc xong, Đại tổng quản Trường Thiên đã gọi nàng: “Xuống đây đi, thử linh trà mới chế xem.”

Linh trà của Ôn Lương Vũ  đã sao xong rồi. Vốn lá trà sau khi hái, là có thể trực tiếp tiến hành các quá trình như sao trà, chà xát trà…. Nhưng vì yêu cầu đặc thù của Ninh Tiểu Nhàn, nên hắn cất lá trà đi một thời gian ngắn, khiến chúng tiến hành bán lên men trước, như thế trà khi thành phẩm, mới giống trà chỗ Lục Vũ tiên sinh bán ở Nham Thành, mép trà màu đỏ, có hương vị thơm ngát của trà Ô Long.

Trường Thiên, Ôn Lương Vũ và Ninh Tiểu Nhàn ba người ngồi dưới đất. Tư vị trà ngon thiên biến vạn hóa, đã lâu rồi chưa được nếm qua. Đợt linh trà đầu tiên này nở bung trong nước sôi, chậm rãi tỏa ra mùi hương xưa cũ. Ôn Lương Vũ đương nhiên đã thử qua hương vị linh trà trong vườn trà nhỏ bí mật của mình, nhưng sau khi nhấp một ngụm ở đây, vẫn phải nheo mắt, hơn nửa ngày mới tán thưởng nói: “Tức nhưỡng quả nhiên là thần vật trong thiên hạ, linh lực của linh trà trồng ra còn cao hơn gấp mười lần so với trong vườn nhỏ của ta!”

Bình Luận (0)
Comment