Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 155

Editor: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Tuyền

Lúc này con chồn nhỏ dùng đôi mắt đen láy như cúc áo nhìn nàng, trong mắt biểu lộ nụ cười thân thiết. Mặc dù nhìn qua dáng vẻ có chút yếu ớt, nó cố gắng đứng thẳng người lên, hai chân trước giơ ra, hướng về phía nàng lạy ba lạy. Mặc dù thân thể nho nhỏ làm động tác này có chút buồn cười, nhưng nàng có thể nhìn ra được, nó thật sự thành tâm thành ý.

Nàng thoải mái phẩy tay không để tâm: “Được rồi, đừng cố sức nữa, mau biến hình lại đi!” Đại nam nhân bên cạnh đột nhiên biến thành con vật nhỏ, nàng không quen a.

Ôn Lương Vũ trầm mặc chốc lát, mới kêu hai tiếng bé tí, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ.

Cùng Kỳ bên cạnh cười muốn ngất, miễn cưỡng cười nói: “Nữ chủ nhân, hắn chưa biến lại được.”

“Có ý gì? Biến thành yêu quái thuần huyết, lại không còn biến thành hình người được nữa, cũng không nói được tiếng người nữa?” Thế này thì việc hoán huyết còn có ý nghĩa gì nữa?

“Nữ chủ nhân, ngài cũng biết sinh linh muốn tu luyện thành yêu quái, cần phải tu qua Tụ khí kỳ năm trăm năm, mới có thể tiến nhập Hóa hình kỳ, rồi biến thành hình người.” Cùng Kỳ ho một tiếng, “Cho dù sinh ra đã là yêu quái, đạo hạnh thiên tiên, cũng không tránh được việc phải trải qua một thời gian ngắn tu luyện mới có thể hóa được hình người.”

Nghĩa là, “yêu nhị đại” (thế hệ yêu quái thứ hai) sinh ra đã có nguyên hình yêu thú, cần phải từ từ tu luyện mới có thể biến thành hình người?

“Trên người hắn có huyết mạch thượng cổ khá thuần khiết, nhưng cho dù là vậy, hiện giờ hắn có yêu lực mà không cách nào sử dụng được, hơn nữa yêu lực cũng không đủ thâm hậu, nên biến thành phế nhân.”

“Mất bao nhiêu lâu?”

“Ừm, việc này thì. . . . . .” Cùng Kỳ bắt đầu ấp a ấp úng.

“Nhanh thì vài năm, chậm thì mười mấy năm, là do thiên phú.” Trường Thiên đang nghỉ ngơi đột nhiên lên tiếng nói. Giọng của hắn giống như đã khôi phục lại bình thường, “Ninh Tiểu Nhàn, ngươi nên lên đường đi. Chúng ta tạm thời thay đổi phương hướng đi về hướng chính Bắc, đi đến ngũ đại liên trì trong Lôi châu trước!”

“Ừ? Được.” Nàng rất ít khi nghi ngờ quyết định của Trường Thiên.

Từ nơi này đi đến ngũ đại liên trì cũng phải mất nửa tháng, nàng cũng không ngu ngốc đến mức đi bộ bằng hai chân.

Trong chợ ngựa, khi nàng đang mặc cả giá tiền với lái ngựa, một con hồng mã khỏe mạnh cường tráng được dẫn ra, một đám quan sai nha dịch vội đi lướt qua nàng, trong đám người thoạt nhìn có người khá quen mắt.

Người này kêu: “Cảm ơn chư vị quan gia, phường đồ gỗ ở phía trước, xin các vị quan gia làm chủ cho tiểu nhân!”

Ồ, người này không phải là thợ học việc khóa cửa về cuối cùng của phường đồ gỗ tối qua sao? Xem ra sáng sớm hôm nay hắn đến phường gỗ, phát hiện đồ bị mất trộm, sợ bị sư phụ nói hắn biển thủ, nên vội vàng đi báo quan. Chỉ là không biết chỗ bạc trên mặt đất, hắn có lấy mất không?

Nàng bĩu môi, lại thấy một vị nha phủ ôm trong tay một con thú nhỏ toàn thân trắng như tuyết. Bộ lông rất mềm mại, bộ dạng giống như chó cảnh thời hiện đại. Vị nha phủ này hừ nhẹ: “Thật là tìm đường chết. Tiểu tặc này dám trộm đồ của phó đại quan nhân, Lưu viên ngoại và Ngũ tiên sinh đặt làm! Đợi đến lúc tìm ra nhất định phải đánh gãy chân nó! Thật kỳ lạ, ta ở thành Song Ngư này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp người trộm đồ gỗ đấy!” Đồ gỗ vừa dầy vừa nặng, vậy mà lại có người trộm? Trộm rồi mang đi đâu tẩu tán được, hay tên trộm này ngu ngốc?

Hắn không biết, “kẻ trộm ngu ngốc” đang co đầu rụt cổ phía sau hắn.

“Nữ chủ nhân, chúng ta đi mau thôi.” Cùng Kỳ đột nhiên nói, “Ta ngửi thấy mùi chó, loài này đi vài bước là thở hổn hển, nhưng mũi lại rất thính!”

Đây là loài chó đặc biệt sao? Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên có chút khẩn trương. Hôm qua lúc nàng đi vào phường đồ gỗ trộm đồ mặc dù không có ai nhìn thấy, nhưng khắp nơi đều lưu lại mùi của nàng, chó lại có khứu giác nhạy bén, tìm thẳng đến đây, thì sẽ không hay ho lắm.

Nàng lè lưỡi, điều khiển hồng mã vội vàng đi về phía cửa bắc. Trừ khoái mã của quan phủ, trong thành không cho phép phóng ngựa phi nước đại, may là nơi này rất gần với cửa thành.

“Ta đoán, đây là họa trong mười hai canh giờ ngươi gây ra đúng không?” Giọng của Trường Thiên vang lên, có một nỗi bất đắc dĩ nhẹ nhàng. Xú nha đầu này, xoay người là có thể chọc ra một đống chuyện.

“. . . . . Ai nha, chỉ là ta muốn mua thêm ít đồ dùng cho cái nhà gỗ nhỏ kia, ai biết được phường đồ gỗ trong thành Song Ngư này chỉ nhận đơn đặt hàng, không bán hàng có sẵn. Nên đêm qua ta liền. . . . . .” Hơn nữa những thứ đồ dùng kia vốn không hợp với gu thẩm mỹ của nàng. Aizzz.

Nha đầu ngốc này, sao hắn lại đi so đo chuyện nàng đi trộm đồ của người phàm? Nhưng mà “Yêu tông của Phủ Phụng Thiên không đơn giản, vốn có thể từ đầu mối đó mà tìm ra dấu vết của ngươi, sao không làm việc cẩn thận một chút?”

“Ai nha, ngươi đừng tức giận mà. Ta cũng đưa cho ngươi một phần lễ vật đây!” Nàng vội vàng dâng vật quý.

Lúc đang nói chuyện, nàng đi qua cửa bắc thành Song Ngư. Cũng đúng vào lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng ồn ào, có người kêu lên: “Ở phía trước, kẻ trộm ở phía trước!”

Nàng cũng không nhiều lời, tung mình lên ngựa, dông thẳng về phía trước. Con ngựa giống như bay về phía trước.

Hê hê, bà cô chạy đây!

Nhưng mà nàng không ngờ tới, truy binh đằng sau lại kiên nhẫn đuổi theo nàng gần năm mươi dặm, mới chịu thôi. Nàng chưa từng thấy quan lại nào mà tận trách nhiệm như vậy, trong lòng không nhịn được có chút khâm phục.

Quan sai này, giỏi đó!

May mà con hồng mã này do nàng dùng nhiều bạc mua về, đoạn đường này chạy trốn vô cùng dễ dàng, bỏ rơi đối phương càng ngày càng xa.

Từ thành Song Ngư đi về phía Bắc mấy ngày đường, liền tiến vào núi Thanh Sơn ở điện Vân Tiêu. Từ Lôi châu đến Cá châu phía Tây,  đều do điện Vân Tiêu quản lý. Thái độ của tiên phái này đối với người phàm cũng khá là hòa nhã, Kỳ thú mà Ninh Tiểu Nhàn từng nhìn thấy ở thành Song Ngư, chính là thần thú gác núi của Tiên phái này.

Điều này cũng có nghĩa là, đoạn đường đi về phía Bắc này cũng rất an toàn, dù sao cũng đã vào trong địa bàn Tiên phái.

Cho nên, những ngày tiếp theo, hơi  bị nhàm chán.

Chuyện đáng nói duy nhất, là có một hôm nàng hấp tấp lấy cái ghế thái sư bằng gỗ hoa lê định tặng cho Trường Thiên. Người này ngồi trong nhà lao đến mấy vạn năm, cũng không nghĩ đến việc chuẩn bị lấy cái ghế mà ngồi sao?

Cho nên nàng rất chi là niềm nở lấy cái ghế kia ra, đặt xuống Hoá Yêu Tuyền. . . .

Trường Thiên và Cùng Kỳ đồng loạt hô lên: “Không được!”

Nhưng mà không kịp, nàng đã đặt cái ghế vào trong nước. Hoá Yêu Tuyền rất cạn, còn chưa ngập hết chân ghế.

Sau đó, nàng nghe thấy tiếng két két thật nhỏ. Làn sương mỏng manh, từ chân ghế tràn ra, trong thời gian hai nhịp thở đã phủ kín cả chiếc ghế thái sư.

Sương càng lúc càng nhiều, cũng càng lúc càng dầy, nhanh chóng ngưng tụ thành băng cứng, bao kín chiếc ghế thái sư bên trong.

Trương Thiên thở dài một hơi, vỗ nhẹ lên chiếc ghế, chiếc ghế thái sư bằng gỗ hoa lê trị giá hơn hai trăm lượng bạc, “rắc rắc” một tiếng, ngay lập tức vỡ vụn thành ngàn mảnh nhỏ!

Chuyện gì vừa xảy ra? Nàng khóc không ra nước mắt, hai trăm lượng bạc trắng a! Nghĩ đến ngày đó nàng phải luyện mấy lò dược thượng hạng, mới có được nhiều bạc như vậy!

Trường Thiên có chút khó xử. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Thần lực trong Hoá Yêu Tuyền thuộc tính vô chủ, đối với mấy món đồ được thả vào trong sẽ tự động bám vào. Chiếc ghế này chỉ là vật phàm, không chịu nổi, cho nên. . . . .”

“Khoan đã!” Nàng nhanh chóng làm rõ mấu chốt trong đó, “Chờ ta hoàn tất việc tôi thể (tôi luyện thân thể), thì ta phải ta tiếp xúc với Hoá Yêu Tuyền này sao?!”

“. . . . . Đúng!”

“Đến lúc đó, không phải ta sẽ giống như chiếc ghế này, vỡ vụn trên mặt đất sao?!” Hắn chưa từng nói, thần lực này sẽ cuồng bạo như thế này a, quả thực là người chạm vào người chết, vật thể không có sinh mạng dính vào cũng nổ tung, hơn nữa xem ra có thiên hướng về tính băng hàn. Nàng luôn sợ nhất là lạnh. . . . . .

“Sẽ không, ngươi cũng quá xem thường công hiệu của việc tôi thể. Đừng nói là tôi thể xong, cho dù với thể chất hiện tại của ngươi, cũng đã thoát khỏi phạm vi người phàm.” Hắn vừa nói xong, trong tay chợt lóe tia sáng, hẳn là một con dao nhỏ lấy ra từ phòng bếp nhỏ của nàng.

Hắn phẩy một ngón tay, con dao nhỏ này liền phản bội chủ nhân, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bay đi. Nàng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cánh tay mình chợt mát lạnh, lưỡi dao liền xẹt qua cánh tay nàng. Trong lòng nàng cũng hơi kinh hãi, nàng đã tập luyện với người bù nhìn do Trường Thiên khống chế lâu như vậy, thân pháp, tốc độ và độ nhạy bén đều tăng mạnh, thậm chí còn có lần nàng cho rằng mình đã có thể đánh ngang tay với Trường Thiên khi không dùng thần lực. Hôm nay, một dao kia bay tới, nàng mới biết hóa ra Trường Thiên vẫn nương tay với nàng.

Trên người nàng cũng không có cảm giác đau truyền đến. Nàng giơ cánh tay lên nhìn, da vẫn trắng hồng như cũ, chỗ dao xẹt qua chỉ có một vết trắng, hơn nữa còn từ từ nhạt dần. Nàng thường dùng dao này đi xẻ thịt, trong ấn tượng của nàng nó vốn rất sắc bén a, sao cắt qua người nàng, ngay cả da cũng không đứt?

“Ngươi làm gì thế?” Nàng kinh hoảng trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Không đến một tháng nữa, ngươi sẽ tôi thể xong, hôm nay thể chất bên trong đang biến chuyển, da thịt bền chắc, phủ tạng kiên cố.” Trường Thiên biết nàng tức giận, khẽ mỉm cười nói, “Trừ phi là thần binh lợi khí, nếu không hiện giờ rất khó để đả thương ngươi. Dĩ nhiên, nếu như đối thủ quá mạnh, đừng nói là sắt thường, cho dù là sợi bông cũng có thể làm ngươi bị thương.”

Mình bất tri bất giác đã trở nên mạnh như vậy sao? Sao một chút cảm giác mình cũng không cảm nhận được nhỉ?

“Mấy ngày gần đây, ngươi vẫn luôn tiếp xúc với tu sĩ, yêu quái, hơn nữa đám người Hồ Hỏa Nhi, Đam Đài Dực, Mịch La đều có tu vi thấp nhất là Nguyên Anh Kỳ. Ngươi không cảm thấy mình tiến bộ. Nhưng nếu so với người phàm, thì ngươi đã ở trình độ “phi nhân” rồi. Nếu hiện tại để ngươi đánh cùng người thường, cũng có ít nhất bốn phần thắng.”

“Vì vậy, chớ tự coi nhẹ mình, sự tiến bộ của ngươi không nhỏ đâu. Đợi tôi thể xong, ngươi có thể không sợ Hoá Yêu Tuyền này.” Nhìn vẻ mặt đắc chí của nàng, Trường Thiên khẽ thở dài một hơi: “Thật ra nếu ngươi không hỏi, thì ta vốn cũng định nói chuyện này cho ngươi biết.”

Hử? Nàng đưa mắt nhìn vẻ mặt của hắn, đột nhiên có dự cảm không lành. Tên này quanh năm vẻ mặt lạnh lẽo như nước, chưa từng xuất hiện vẻ mặt áy náy như thế này. Chuyện này, rất nghiêm trọng sao?

Nàng cũng chầm chậm thu lại nụ cười: “Chuyện gì quan trọng như vậy?”

“Về việc tu luyện của ngươi. Thật xin lỗi, vốn ra định giấu ngươi một điều kiện mấu chốt.” Trường Thiên hơi cúi đầu, tự giác có chút chột dạ. “Thân thể của ngươi không có linh căn, thì không có cách nào tu tiên được.”

Bình Luận (0)
Comment