Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 157

Editor: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Tuyền

Ngũ đại liên trì tất nhiên là có năm hồ nước lớn, từ Tây sang Đông, từ Nam đến Bắc, theo thứ tự gọi là “Thân hồ”, “Tâm hồ”, “Phụ hồ”, “Thần hồ” và “Niệm hồ”, nghe nói được đặt tên từ thời thượng cổ, đến nay vẫn chưa từng đổi tên.

Mắt của nàng rất tốt, nhìn thấy một thôn trang nhỏ ở tít phía xa. Nghĩ thấy cũng đúng, loài người luôn sống gần nơi có nước. Ngoài ra, nhìn vào bên trong, không thấy có người ở.

Bằng hữu của Trường Thiên có ở đó không? Lại nói, có thế làm bằng hữu của Trường Thiên thì dù là người hay yêu hay thần tiên, ít nhất cũng phải ba vạn tuổi rồi đi?

“Đây là Tâm hồ?”

“Ừ, lão bá chỉ đường lúc nãy bảo thế.”

“Rất tốt, xuống nước đi.”

“. . . . Xuống nước?” Từ sau khi đi ra khỏi mạch nước ngầm ở Ôn phủ, nàng đã có sự sợ hãi đáng kể với những dòng nước lớn, huống chi cái hồ trước mặt này nhiều nước như vậy, sợ rằng còn rộng lớn hơn gấp trăm gấp ngàn lần cái dòng chảy dưới đất kia thì sao? Nhỡ dưới đó có quái vật gì đó, thì phải làm sao đây? Lão bá vừa chỉ đường lúc nãy nói, ngũ đại liên trì này mặc dù rộng lớn, nhưng cũng có những thứ quỷ dị kinh khủng được đồn đại. Cho đến giờ không ai dám xuống nước bơi lội, nếu có thuyền câu dám bơi qua, không quá nửa ngày là sẽ bị quái vật kéo xuống nước nuốt trọn.

Cho nên, trong cái hồ này nhất định là có quái vật!

Trường Thiên nhận ra vẻ ngần ngừ của nàng, biết nàng vì chuyện Thương Long mà có sự sợ hãi khi xuống nước, cho nên cười mắng: “Cũng chỉ là một cái hồ nước, mà ngươi lại sợ đầu sợ đuôi như thế, sau này còn muốn vượt biển, đến lúc đó thì ngươi định làm như thế nào?” Lại vừa an ủi nàng: “Cứ yên tâm đi, có Răng Nanh trong tay, thứ gì đáng sợ dưới nước kia cũng không dám quấy rầy ngươi.”

Không nói sớm nha, nàng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ sợ Răng Nanh không chấn nhiếp được đám quái vật dưới nước ý, nhưng mà kiểu lời nói khiêu khích uy nghiêm của Trường Thiên này, nàng vẫn không dám nói ra.

Nàng đã mua được một bộ đồ lặn ở trong một làng chài gần đây, lúc này chỉ cần buộc gọn đầu tóc là được. Nàng điều hòa hô hấp của mình lần cuối, nhẹ nhàng đi vào trong nước. Bí quyết dẫn đường cuối cùng này đúng thật là khó, đã qua gần nửa tháng rồi, nàng vẫn chưa luyện thành. Được cái thời gian nàng bế khí dưới nước, cũng được nửa canh giờ. Nếu như còn chưa tìm được mục tiêu, thì dùng Ích Thủy Châu là được.

Mặc dù động tác nàng xuống nước đã vô cùng nhẹ nhàng, nhưng trên mặt nước vẫn bị rung động làm kinh động đến những sinh vật dưới nước.

Nơi này là cấm địa trăm ngàn năm qua cũng không có người nào tới, rất nhiều loại thú to lớn và đại yêu ăn cá mãi chán rồi, thật vui vẻ khi có một món điểm tâm nho nhỏ chủ động đưa đến cửa giúp bọn chúng đỡ thèm. Cho nên sau khi nàng mới lặn xuống nước được hơn mười trượng, đã thấy có không ít bóng dáng khổng lồ đen thui lặng lẽ xuất hiện từ phía xa, có mấy bóng dáng so với Thương Long mà nàng từng gặp còn khổng lồ hơn nhiều.

Hồ nước này, tuyệt đối không hề yên tĩnh không tiếng động như mọi người tưởng tượng khi đứng trên bờ. Ngược lại, đủ loại sóng âm kỳ quái ngập tràn trong đó. Xem ra, các loài cá và đám thú lớn dùng dòng nước để truyền tin, phân chia lãnh địa.

Quả nhiên là nước sâu có giao long a. Nàng cảm thán một tiếng, lấy Răng Nanh từ trong túi trữ vật ra, nhẹ nhàng xoa xoa lưỡi đao.

Răng Nanh. Tỷ tỷ phải dựa vào ngươi a.

Một trận rung động uy phong dâng lên từ Răng Nanh, mượn làn nước lan ra xa, khắp thủy vực dường như trong nháy mắt đều tĩnh lặng.

Mấy bóng dáng khổng lồ đồng loạt ngừng lại một chút, sau đó không chút do dự xoay người chạy thẳng, tốc độ nhanh hơn lúc đến rất nhiều lần.

Nàng cầm Răng Nanh hôn một cái, rồi mới giắt lại bên hông, đưa tay lấy ra Oánh Quang thảo.

Xuống dưới nước sâu hơn hai mươi trượng, ánh sáng đã cực kỳ ảm đạm, từ sâu hơn trăm trượng trở xuống, xung quanh giống như đen thui. Trước ánh sáng trong tay nàng, là kỳ quan thủy vực bao năm qua chưa từng ai nhìn thấy. Nhưng có Răng Nanh ở đây, không có bất kỳ loài thú nào can đảm đến đây xâm phạm.

Nhưng lại có vấn đề nữa, chỗ này trên dưới xung quanh đều là hồ nước, bốn phía tối đen, nàng căn bản cũng không biết mình đã bơi tới chỗ nào rồi, hay muốn bơi tiếp tới đâu. Tiếp theo, phải đi như thế nào?

Nàng ở trong nước không được nói, không thể làm gì khác đành chạm nhẹ vào ma nhãn. Trường Thiên trầm giọng nói: “Ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, ở khắp trong hồ này đều có. . . . . Ngươi cứ thế đi về phía trước, không nên rẽ.” Sở dĩ không dùng đến Ích Thủy Châu là vì nếu dùng đến vật này nó sẽ kéo nàng xuống đáy hồ, khiến cho nàng tự động chìm xuống đáy hồ.

Nàng theo lời hắn bơi thẳng nửa canh giờ, mới nghe thấy hắn nói: “Dừng lại, bơi xuống dưới tầm ba trăm trượng nữa!”

Nàng còn nhớ rõ, ở dưới sông ngầm trong Ôn phủ, vì sự cản trở của nước chảy, Trường Thiên ở xa mười trượng cũng không thể cảm nhận được khí tức của Thương Long. Vậy mà, ở trong Tâm hồ rộng lớn như thế này, lại có thể cảm nhận “khắp nơi đều là” hơi thở của vị bằng hữu kia, đây là năng lực mạnh mẽ cỡ nào a?

Hiện giờ, nơi này đã là độ sâu bốn trăm trượng dưới mực nước rồi, tương đương với độ sâu hơn một ngàn ba trăm thước. Hồi học trung học nàng đã học vật lý nên biết, với độ sâu trong nước cỡ này, mình phải chịu áp lực gấp mười lần áp suất không khí. Tuy là thể chất của nàng vô cùng tốt, phủ tạng cũng tốt, ở nơi áp lực của nước mạnh như thế này, cũng không chịu được mà ù hết hai lỗ tai, mạch máu co rút nhanh, máu trong người khó lưu thông, dẫn đến hoa mắt chóng mặt. Lúc này nàng mới bắt đầu thấy được chỗ tốt của thuật điều tức, hẳn là đã tự động điều tiết thân thể của nàng, làm cho nàng từ từ thích ứng với sức nén dưới nước sâu.

Trường Thiên hít một hơi thật sâu, giống như có chút khẩn trương: “Đang ở phía trước rồi, phải bơi tiếp mới nhìn thấy được.”

Nàng rất hiểu. Người nào mà gặp lão bằng hữu đã ba vạn năm không gặp, tâm tình cũng sẽ rất kích động.

Nàng nỗ lực bơi về phía trước, bơi chừng nửa khắc, mới nhìn thấy một tảng đá đen thùi lùi phía trước. Trong lòng nàng có chút khẩn trương, đây không phải là loài thú ăn thịt người gì đó sao?

Nhưng lại bơi gần thêm chút nữa, nàng đột nhiên vô cùng thất vọng.

Nào có sinh vật gì a? Trước mắt chính là vách tường của Tâm hồ! Từ trên xuống dưới, tất cả đều là một màu đen tuyền, vách đá mấp mô! Nàng nhìn xung quang, nhìn từ trên xuống dưới, cũng không thấy bất cứ sinh mệnh nào a!

Chưa kể, từ khi nàng bơi đến gần chỗ này, xung quanh ngay cả một con cá cũng không thấy, thậm chí kể cả thủy tảo, sò hến sống trong rặng san hô cũng không có nốt, nhìn trước mắt chỉ thấy một mảnh đen nhánh.

Vách đá này rộng lớn không biết bao nhiêu, nàng cúi đầu nhìn xuống, phía dưới dường như sâu không thấy đáy.

Hiện tại, nàng nên làm gì?

Không đợi nàng chạm vào ma nhãn, trong Thần Ma ngục liền truyền đến một tiếng thở dài, sau đó chính là giọng Trường Thiên cô đơn nói: “Quả nhiên, hắn cuối cùng cũng không thể chống đỡ được.” Càng về cuối giọng càng trầm, trong giọng nói của hắn, có hoài niệm, có buồn đau, có cảm khái. Đối với thần thú có tính cách lạnh nhạt như hắn, để cho hắn nói ra ngữ điệu như vậy, thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì.

Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn, thầm nghĩ tên đó rốt cuộc là người như thế nào, lại có thể khiến cho Trường Thiên hoài niệm như vậy?

Nghĩ đến nàng còn đang ở trong nước chờ hiệu lệnh của hắn, Trường Thiên lên tinh thần nói: “Phía trước chính là bằng hữu của ta.”

Không hiểu ý hắn là như thế nào, phía trước nào có sinh vật gì? Ninh Tiểu Nhàn dứt khoát cầm ma nhãn lên trước mặt mình, sau đó liều mạng lắc đầu.

“Ngươi nhìn vách tường đen trước mặt này.” Hắn dừng lại, nhấn mạnh nói, “Chính là bằng hữu của ta, Long Quy!”

Hả! Nàng vội vàng đưa tay lên che miệng của mình, tránh cho nước hồ chảy vào. Vách tường đen sì to lớn trước mặt này, có chỗ nào giống với một sinh vật chứ? !

Hành động khôi hài của nàng tạm thời làm tiêu tan khó chịu trong lòng hắn.

“Ngươi bơi lùi lại một chút, là có thể nhìn thấy.”

May là nàng bơi không tệ, yêu cầu kỹ thuật bơi khó như vậy cũng không làm khó được nàng. Nhưng mà cách bức tường kia càng lúc càng xa, nàng lại càng kinh hãi, bởi vì trong hồ nước trước mặt, loáng thoáng phác họa nên một bóng đen cực kỳ khổng lồ. Hình thể khổng lồ này, làm cho nàng căn bản vô thức không dám nghĩ, đây là thân thể của một con cự thú!

Nàng rốt cục hiểu, vách núi ở dưới đáy hồ mà nàng nhìn thấy chính là da của một con thú cực lớn.

Một con rùa to lớn khủng khiếp!

Phản ứng đầu tiên của nàng, chính là muốn quay đầu chạy trốn. Ở trước mặt con quái vật to lớn này, nàng còn không bằng cả một con kiến, người ta mở miệng hút một hơi nước biển là có thể nuốt cả nàng.

Nhưng nàng cũng thấy lạ, con vật kia dường như không nhúc nhích, ngay cả tứ chi cũng không lộ ra, nếu không nàng cũng không ngộ nhận nó là một bức tường. Lại nói, thời gian nàng ở dưới nước cũng hết rồi, nếu không dùng Ích Thủy Châu, cũng chỉ có thể kiên trì được thêm non nửa canh giờ nữa.

“Không phải sợ, ngươi sử dụng Ích Thủy Châu sao đó cho rơi vào trên lưng nó, cứ đi về phía trước là được.” Trường Thiên ấm giọng khích lệ nàng.

Hắn nói không sao, vậy thì nhất định là không sao. May là hiện tại tim nàng đã đập chậm hơn nhiều, suy nghĩ cũng trấn định hơn nhiều. Nàng bơi đến trên mai rùa, lấy ra Ích Thủy Châu, vững vàng bước trên mai rùa. Nhưng mà nàng bước đi thong thả một lát, lại vẫn không thấy điểm cuối.

“Thân thể hắn rốt cuộc lớn cỡ nào? !” Có Ích Thủy Châu trong tay, nước hồ tách ra, nàng rốt cục có thể nói chuyện rồi.

“Trước lúc chúng ta nói lời từ biệt, chiều dài của Long Quy đã quá sáu trăm trượng. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, chắc vóc người của hắn sẽ dài hơn thế.” Thần thú không giống với nhân loại, chỉ cần còn sống, thân thể vẫn có thể không ngừng to lên.

Sáu trăm trượng? Vậy thì tương đương với 2000m rồi! Nàng hít hà một hơi. Chiều dài của con rủa khổng lồ này tương đương với một chiếc máy bay cỡ lớn! Chiếc phản lực hạt nhân lớn nhất của thế giới, toàn bộ chiến hạm cũng chỉ tầm ba trăm bốn mươi hai thước, đã được loài người vinh danh là Big Mac! Nhưng nếu lấy ra so cùng với con rùa khổng lồ này, quả thực là đồ chơi trẻ con!

Nàng vừa bơi được một lúc, phát hiện bên trong người con rùa này có một cái động lớn, chắc cỡ một cái sân đá bóng. Đây chắc chắn là vết thương năm xưa, vì độ lồi lõm xung quanh cái động này, hiển nhiên là do da thịt của con rùa này từng mạnh mẽ phát triển. Nàng nhìn một lúc, càng nhìn càng thấy tê cả da đầu——–con rùa khổng lồ mạnh mẽ như thế này, trên đời này còn có sinh vật gì có thể gây ra cho nó vết thương đáng sợ như vậy?

Mấu chốt chính là, sinh vật kia liệu bây giờ còn sống không?

Nàng bất an nhìn bốn phía quanh hồ nước, ở trong nước vốn cảm giác bí hiểm, lại còn cất giấu một con quái vật đáng sợ.

Trường Thiên ngạc nhiên nói: “Ngươi đứng ở đây làm gì? Nơi này rất gần với đầu hắn, ngươi đi tiếp, ta tất sẽ có cách để đi vào.”

“Đi vào?”

Bình Luận (0)
Comment