Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 161

Editor: Tran phuong
Beta: Tiểu Tuyền

Công cuộc luyện hoá lập tức bắt đầu.

Hắn căn dặn Ninh Tiểu Nhàn: “Trong khoảng thời gian ta bế quan, ngươi không được có dị động. Mọi việc phải hỏi Cùng Kỳ trước, ta đã thông báo với nó rồi.” Dứt lời trừng mắt nhìn Cùng Kỳ.

Con cọp trong lò luyện đan rùng mình một cái, hiển nhiên là nghĩ phải ăn nói thế nào với Thần Quân đại nhân, nhất thời cúi đầu xuống đất biểu thị trung tâm: “Đại nhân cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ chiếu cố nữ chủ nhân thật tốt, một sợi tóc cũng không rơi! Nửa tháng sau, sẽ trả lại y nguyên cho ngài!”

Mình là người, cũng không phải đồ vật gì, cái gì là y nguyên? Ninh Tiểu Nhàn đỏ mặt, nhịn không được đá nó một cước, cái bếp lò hỏng này, lời nói khiến người ta thống hận!

Trường Thiên lo lắng căn dặn nàng: “Nhớ kỹ, không được gây chuyện thị phi, hết thảy chờ ta ra!” Aizzz hắn có cảm giác mình càng ngày càng dong dài rồi.

Nàng gật đầu như giã tỏi: “Vâng! Nhất định, nhất định!”

Vốn ý Trường Thiên là để nàng ở trong thủy phủ chờ hắn bế quan xong rồi mới ra. Nàng cũng đã hứa nên Trường Thiên an tâm nhắm mắt, phong bế toàn bộ tầng dưới cùng của Thần Ma Ngục.

Trong lúc bế quan, hắn không cảm nhận được bất cứ chuyện gì ở ngoại giới.

Vốn nàng cũng cho rằng mình có thể làm con sâu gạo hết ăn lại nằm mấy ngày, vậy mà đến ngày thứ năm, lão rùa già đã tìm đến cửa.

Lão bói cho nàng một quẻ, phát hiện hành trình của nàng là trong hung có cát. Nàng đã sớm biết con đường phía trước dù nguy hiểm cũng sẽ có một tia sinh cơ, cái này còn cần lão nói sao? Xì.

Nhưng lão cũng nhắc nhở, Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên có thể ở chỗ này tiếp tục ngây ngốc chờ Trường Thiên kết thúc bế quan, nhưng sẽ bỏ qua một cơ duyên cực tốt, lợi hại trong đó cần tự nàng cân nhắc. Nhưng chờ nàng hỏi đến vấn đề là cái gì thì chỉ nhận được một câu nói hàm hồ của lão rùa già :”Cực tốt.”

Cho nên mới ghét nhất cái giống Thần Côn (ý chỉ những kẻ bói toán lừa đảo mượn danh quỷ thần, trêu đùa lừa gạt kẻ khác )này, suốt ngày giả vờ thần bí, giả thần giả quỷ! Nàng nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Kỳ thực lúc này nàng thật oan uổng lão rùa tiên. Nàng không phải người của thế giới này, quỹ tích số phận hầu như không thể nhìn được, cho nên dù Phủ Phụng Thiên thực lực mạnh mẽ, nhân tài đông đúc cũng không tìm được người suy tính ra hành tung và số phận của nàng. Lão quy tiên bói cho nàng đã phát hiện, có gì đó quấy rầy thiên cơ, bịt một tầng vải mỏng trước tương lai của nàng, nhìn cũng không rõ. Với thực lực của lão mà cũng không vén được tấm màn này.

Ở cảnh giới này cũng không cần nói rõ với nàng. Hiện giờ thực lực của nàng còn thấp. Biết nhiều cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi. Lão rùa già truyền đạt kết quả bói toán, rất không có trách nhiệm nhún nhún vai rời đi, lưu lại mình nàng phiền não.

Ra ngoài hay không ra? Ninh Tiểu Nhàn quấn quýt.

Trường Thiên bế quan, sau này Ôn Lương Vũ phải ở lại đây tương đương với nàng thiếu hai cái máy cảm giác nhạy bén với nguy hiểm, cùng hai túi trí tuệ. Cùng Kỳ, kẻ này quá không đáng tin, đa số tình huống phải tự dựa vào nàng. Nếu nàng cứ thế mà đi ra, hơn mười ngày tới tám phần dốc sức đều phải dựa vào chính mình.

Còn nếu không đi ra, mạng nhỏ sẽ thật an toàn, nhưng có thể sẽ vô duyên với “cơ duyên cực tốt” mà lão quy tiên nói. Nàng hiểu rõ tính ham tiền của mình, nếu lần này không đi sợ rằng về sau mỗi lần nhớ tới việc này đều phải đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi. Tựa như Trường Thiên nói sẽ tạo thành tâm ma.

Nghĩ tới nghĩ lui, aizzz…..

Gào khóc làm gì, cầu phú quý trong nguy hiểm, liều mạng vậy.

Nàng an ủi bản thân. Đây là vì không muốn tạo thành tâm ma, về phần sau khi Trường Thiên tỉnh lại sẽ nổi giận thế nào? Theo bản năng nàng bỏ qua chuyện này.

Lúc cáo biệt lão quy tiên và Ôn Lương Vũ, nàng an toàn rời thủy phủ. Quá trình rất thuận lợi, có thần uy của Răng Nanh mở đường, thủy tộc đều tránh xa, cơ bản không có kẻ nào không có mắt đến cản đường.

Lên bờ, đi về phía nào đây? Lão rùa già không nói rõ, chỉ nói hướng điện Vân Tiêu liền không nói gì nữa, thật là không đáng tin cậy chút nào, nàng thở dài.

Điện Vân Tiêu của ngũ đại Liên hồ ở ngọn núi Thanh Tịnh rất gần, đại khái cưỡi ngựa khoảng hai ngày là đến. Trước khi nàng đi xuống nước đã tạo cho hồng mã một cái yên, thả ngựa ăn cỏ. Con ngựa tốt này phải mất ba trăm lượng bạc mới mua được, bản thân đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, nàng huýt sao một cái, con ngựa từ sườn núi cách đó không xa chạy tới.

Ở đây rất ít dấu vết của con người, đã nhiều ngày qua cũng không có ai đến trộm ngựa.

Nàng cưỡi ngựa một ngày một đêm về phía núi Thanh Tịnh. Con đường này không biết đã bao lâu không có người qua lại, nàng cảm giác cây rừng rậm rạp, cỏ dại mơn mởn đập vào mắt người, có nhiều chỗ căn bản chỉ có thể xuống ngựa, vén bụi cỏ cao hơn đầu người ra để đi bộ. Lúc này mới thấy chỗ tốt của việc đi theo thương hội, lúc đó tất nhiên có người cầm đao đi trước chém cỏ mở đường, không cần tự mình quan tâm.

Núi này có đủ loại muỗi đói ác độc nhắm vào người mà đốt, ngẫu nhiên có vài con rắn trên cây, đều muốn cắn người một phát chí tử, may là nàng bảo Cùng Kỳ luyện một ít dược vật xua rắn, xoa toàn thân không sót chỗ nào.

Trên đường nàng còn đụng phải một con lợn con, trong bụi cỏ cao không ai thấy ai, con lợn này đột nhiên xông về phía nàng, ngược lại tự mình hoảng sợ, may mà lợn mẹ quan sát nàng một lúc, nghĩ sức uy hiếp của người này vẫn tương đối nhỏ, vì vậy mang theo heo con ngẩng đầu bước đi.

Ở nơi hoang dã mới được một ngày, nàng liền gặp phải hai trận mưa, mỗi trận đều đột nhiên tới, khiến người khác không chút đề phòng, may là nàng có Thần Ma Ngục, không thì sẽ phải chịu khổ vì trận mưa này.

Dọc đường đi có nhiều điều không thuận, thời gian đến núi Thanh Tịnh chậm hơn một ngày so với dự tính.

Buổi chiều hôm đó nàng tìm được một sườn núi đặt chân, trên đầu là ngọn nham thạch nhô ra, dù có đột nhiên mưa cũng không ướt tới nàng. Chỗ tránh mưa nho nhỏ này không phải nàng tự tìm mà là hồng mã mệt hơn nàng tìm ra.

Quả nhiên vừa đốt lửa trời liền mưa, bên ngoài mưa tuôn ào ào, trên trời còn có sấm sét, đây là cơn mưa thứ ba của ngày hôm nay, một người một ngựa nhìn nhau không nói gì. Trong Thần Ma Ngục Cùng Kỳ ồn ào nỗ lực nói chuyện khiến nàng bớt buồn chán, mệt mỏi.

Trường Thiên không ở đây quả nhiên trong lòng nàng trống rỗng như thiếu một bộ phận quan trọng.

Tiếng mưa tí tách như vô hạn, tựa hồ lợi khí trong tay kẻ thôi miên, mơ mơ màng màng, nàng nhắm mắt lại. Ngay cả Cùng Kỳ cũng nói: “Nữ chủ nhân, người cứ việc nghỉ ngơi, thuộc hạ canh gác cho người.”

Nàng dần nhắm mắt, chìm vào mộng đẹp.

Trong mơ, lão rùa già đứng ở phía trước nói chuyện với nàng, nhưng vô luận nàng tốn bao nhiêu công sức cũng không nghe rõ lão nói gì.

“Lão có thể nói to hơn một chút không?” Nàng phát bực, tiến lên phía trước hét to.

Lão rùa nói lần nữa, lúc này khẩu hình vẫn vậy nhưng rốt cuộc nàng nghe hiểu. Lão hét ba chữ: “Thượng Thiên Thê.”

Thượng Thiên Thê? Ba từ này dường như đã nghe ở đâu đó?

Đang lúc nàng ngưng thần tự hỏi thì thấy lão rùa già ở phía trước vừa vả miệng vừa lầm bầm.

“Gì?” Lão muốn đọc cho mình nghe sao? Thật muốn đập lão.

Lúc này giọng lão đột nhiên to lên: “Đi ra ngoài, mau đi ra!”

Nàng giật mình một cái, bên tai liền nghe tiếng Cùng Kỳ cả kinh hô to: “Tỉnh lại! Nữ chủ nhân, mau tỉnh lại, có yêu quái!”

Yêu quái!

Với nàng bây giờ, không có ai có thể dùng lời nói trêu chọc thần kinh nàng. Cảm giác được sự cấp bách trong giọng của Cùng Kỳ, nháy mắt nàng ép buộc mình mở mắt thanh tỉnh, đồng thời xoay người nhảy lên, Răng Nanh vô thanh vô tức xuất hiện trong tay.

Trước mắt bóng đen xoẹt qua, nàng không tự chủ được lùi về phía sau,tựa sát vào vách đá. Sau đó mới nhìn rõ, không ngờ lại là một đôi càng to lớn!

Chủ nhân của chúng là một con bị cạp khổng lồ, chỉ đôi càng này thôi cũng dài cỡ năm thước, một cái càng khép mở, vang lên những tiếng răng rắc. Vừa rồi nếu không phải nàng nhanh như chớp né tránh thì đã bị đôi càng này cắt thành hai nửa.

Bất cứ sinh vật nào phóng đại lên đều rất hoành tráng, con bọ cạp này cũng không ngoại lệ. Ngoại trừ một đôi càng lớn như máy xúc đất dưới bụng nó còn có sáu cái chân cong vô cùng cường tráng. Mặc dù con vật này thoạt nhìn phải nặng đến hơn bốn tấn nhưng mấy cái chân này lại bước đi nhanh chóng không tiếng vang, thực sự là công cụ đánh lén rất tốt. Nếu đổi là một sinh vật khác có cùng trọng lượng, Ninh Tiểu Nhàn đã bị tiếng bước chân đánh thức.

Con bọ cạp khổng lồ này như một cây đàn tỳ bà, từ thân thể đến cái đuôi to đều vô cùng rõ ràng, mỗi một chi tiết đều được bọc bởi lớp vảy cứng rắn, càng lộ vẻ dữ tợn. Phần ngực, bụng thì dẹt, sau đuôi là tạo hình kinh điển của loài bò cạp, giương lên đỉnh đầu nhẹ nhàng dao động, trên túi đầy độc, móc câu lóe ánh sáng đen, hiển nhiên phương diện độc tố này không thể đùa giỡn

Nếu không tính đến cái đuôi dài thượt kia, kéo căng con bọ cạp này ra cũng phải dài năm thước, chỉ cái đuôi kia cũng phải dài trên sáu thước, hiển nhiên cũng là công cụ đối địch, không phải chỉ để trang trí.

Nàng không do dự, vội bỏ vào miệng một viên Cừ Hoàng Tán. Chiến đấu với độc trùng này hơi chảy máu là có thể nguy hiểm trí mạng. Bọ cạp lớn chừng bàn tay có thể dồn người vào chỗ chết, huống chi con trước mặt này vừa nhìn đã biết là bò cạp tím lớn, độc tố không biết mạnh hơn tiểu huynh đệ của nó biết bao nhiêu lần!

Đợi đã, bò cạp tím? Cái này nghe quen quen.

Nhưng con vật trước mặt không có ý định cho nàng có thêm thời gian suy tính, nó bước nhanh đến, càng bên trái hướng tới chỗ hiểm của nàng, càng bên phải nhằm vào đầu nàng, mỗi càng một vị trí.

Con này như có thiên thù đại hận với nàng, vừa bắt đầu đã muốn mạng nàng. Trừ lúc đi thương đội Vân Hổ gặp con Hùng yêu kia nàng chưa đụng phải yêu quái nào liều mạng như vậy!

Nếu bị trảo nó đánh trúng phỏng chừng nàng liền bị ngũ mã phanh thây. Thân thể nàng lắc ra ngoài, vừa vặn tránh thoát càng bên trái của bọ cạp, mượn lực từ chân bọ cạp lui nhanh như một quả cầu nhỏ, nhẹ nhàng bắn ra bên ngoài hai trượng! Giáp xác bọ cạp này rất nặng, theo cảm nhận tay nàng vừa chạm vào thì giống như đá hoa cương vậy, hiển nhiên lực phòng ngự cũng vô cùng kiên cố.

Nàng cử động chọn phương hướng, lúc này đưa lưng về phía rừng tùng. Nếu như lại bị con bọ cạp này dồn vào góc như vừa rồi sợ rằng không đến hai hồi sẽ không tránh được, bản thân bị trọng thương. Nhưng nàng vừa mới đứng vững thì đuôi của bọ cạp đã như một cây roi quất qua, nhanh đến tiếng vút cũng đến sau!

Bình Luận (0)
Comment