Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 166

Yêu tông khai chiến? Tin tức này rất quan trọng a, nếu Mịch La nhân vật quan trọng của phủ Phụng Thiên, trong lúc chiến đấu kịch liệt hắn chắc chắn sẽ không rời tiền tuyến, để tránh ảnh hưởng đến sĩ khí của thủ hạ. Hai mắt nàng sáng ngời: “Ngài nói là Thượng Thiên Thê?”

Nhưng hắn cười không nói.

Nàng thật muốn ôm lấy Ngôn tiên sinh hôn một cái. Vốn phương pháp né tránh Mịch La chỉ có trốn vào tâm hồ thủy phủ nhưng sinh hoạt dưới nước rất buồn chán, nàng chỉ đi dạo bốn năm ngày liền thấy chán. Lão rùa thần tất nhiên có thể sử dụng ảo trận tạo ra những cảnh đẹp nhất trên đời nhưng Ninh Tiểu Nhàn vừa nghĩ tới việc đây là giả, mình đang ngốc trong bụng của một con rùa khổng lồ lập tức không còn hăng hái.

Ngôn tiên sinh dẫn dường, dẫn nàng đến chỗ dừng chân của thương đội Vân Hổ. Thương đội Vân Hổ mới đến đây được hai canh giờ, đến lều còn chưa dựng xong. Lúc này trong trấn không còn phòng trống, như vậy hơn hai trăm người của thương đội chỉ có thể báo cho trấn một tiếng rồi tìm một khoảng đất trống đóng doanh ở đó.

Các đội viên thấy Ninh Tiểu Nhàn thì vừa mừng vừa sợ. Tiểu cô nương này lưu lại cho bọn họ ấn tượng rất tốt, Hà Tiểu Cửu lập tức xông lên phía trước, muốn ôm nàng thật chặt một cái, bị nàng khẽ tránh, ôm phải cây cột tạo ra một trận cười ầm ĩ. Mà Đặng Hạo sờ sờ cằm giả bộ trách nàng không giữ chữ tín, một mình đi trước, nhưng da mặt không nhịn được bao lâu rất nhanh liền cười rạng rỡ.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn bọn họ, tất nhiên rất vui vẻ, nhưng có chút buồn nhàn nhạt. Nàng bị Mịch La theo dõi, nếu lại đi tiếp cùng thương đội chỉ sợ sẽ mang tai họa cho mọi người. Đến Thanh Hư môn còn bị thương gân động cốt, thương đội Vân Hổ chỉ là một thương đội nho nhỏ, tuyệt đối không phải đối thủ của loại quái vật lớn như phủ Phụng Thiên.

Thấy nụ cười sảng lãng trên gương mặt những hán tử này nàng không khỏi nghĩ có khi làm người phàm đơn thuần cũng không có gì không tốt, chí ít không có phiền não như mình bây giờ.

Mẹ con Tiếu Tử và Đàm Thanh Hà quả nhiên ở trong đội. Đặng Hạo vô cùng săn sóc, phân riêng một chiếc xe cho ba người họ ngồi, cái này có thể cách đám quang côn (độc thân), đặc biệt Đàm Thành Hà lại là một mỹ nhân. Đoạn đường này bị không ít đại gia trêu chọc, mặt băng của Tiếu Tử cũng có dấu hiệu hòa tan.

Tiếu Tử thấy nàng, khẽ vuốt vai Đàm Thanh Hà. Hai người thoạt nhìn rất ăn ý, Đàm Thanh Hà hiểu nên dẫn con trai vào trong lều lưu lại không gian cho hai người nói chuyện riêng.

“Lúc ở ngoài thôn ta vẫn cảm thấy không an toàn, dù sao ở đó trên danh nghĩa cũng là của người chồng đã chết của nàng. Ta ở thành nam Nham thành có liên lạc một thôn trang, chủ nhà thấy tiền là sáng mắt cũng không quản nhiều. Ngày đó Nham thành có biến, ta thấy trên trời có tu sĩ ngự pháp khí bay qua, vì vậy dẫn theo mẹ con Thanh Hà suốt đêm chạy đến thôn trang khác, chỉ ở ba ngày sau đó trở về Nham thành cư ngụ!”

Tối hôm đó bọn họ trở về Nham thành? Nàng cả kinh, sau đó thoải mái. Chuyện xảy ra trong vòng hai ngày. Nham thành giới nghiêm. Tiên phái và yêu tông lục soát từng nhà trong Nham thành một lần, phủ Phụng Thiên tìm được đầu mối là Ninh Tiểu Nhàn, thuận đường túm được một nhà Đàm Thanh Hà, may là mấy người này sớm rời thôn trang. Tiếu Tử không hổ là chuyên gia đào tẩu, hắn chạy một vòng trong mấy thôn trang, cuối cùng lại còn cùng Đàm Thanh Hà dịch dung. Trở về Nham thành ở, lúc này truy binh đã ra ngoài tìm, nào biết họ quay ngược về.

Dịch dung đan Ninh Tiểu Nhàn luyện chế hiệu quả rất tốt, yêu quái Đại Thành kỳ cũng không nhìn thấu. Huống chi chỉ là mấy lâu la bị phái đi tìm.

Hành trình của thương đội Vân Hổ vì bị giới nghiêm mà chậm trễ mấy ngày, trước sau bị lục soát bốn lần, phủ Phụng Thiên kiêu ngạo nhất, cư nhiên mở từng túi hàng hóa của thương đội ra kiểm tra, đề phòng có thân tín của Ôn Lương Vũ mang theo hạt giống linh trà, người trong đội giận nhưng không dám nói. Nhắc tới cũng thấy thật may mắn, Ninh Tiểu Nhàn từ lúc vào Nham thành hầu như hành động một mình, không liên lạc nhiều với thương đội Vân Hổ, phủ Phụng Thiên không truy xét đến thương đội Vân Hổ.

Đến lúc thương đội Vân Hổ rời khỏi thành, bọn họ ”vừa khéo” nhặt được Tiếu Tử và mẹ con Thanh Hà.

Lúc thương đội chọn lộ tuyến tiến vào Lôi Châu cũng không đi qua thành Song Ngư mà tới trấn nhỏ dưới núi Thanh Tịnh này. Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”

Thì ra đây là kinh nghiệm dẫn đội của Đặng Hạo. Thành Song Ngư tuy là trạm đầu tiên tây tiến vào Lôi Châu nhưng đặc sản của trấn này là muối. Dù cho ngươi tạo ra muối có vị đặc biệt thế nào nhưng giá của thứ này quá rẻ, nếu thương đội muốn vận chuyển muối đến chỗ khác bán thì còn xe vận chuyển những thứ khác sao? Mà bọn họ đến trấn nhỏ này lại khác, ở đây có một đặc sản không tầm thường – rồng đất.

Kiến thức sơ bộ về luyện đan Ninh Tiểu Nhàn biết, rồng đất kỳ thực là tên khác của giun, phơi nắng, cắt thành miếng tạo thành dược liệu, tự nó có thể làm giảm tê liệt giữa các khớp, bán thân bất toại nhưng trấn nhỏ này lại có nhiều rồng đất, có thể dùng luyện chế Khu Chướng đan. Khu Chướng đan được dùng rất nhiều trong núi cao đầm lầy, có thể dùng giải dược này giải khí độc Đào Hoa đại danh đỉnh đỉnh.

Rồng đất da tím thể tích nhỏ, dáng nhỏ, chỉ có chỗ này mới có, cho nên Đặng Hạo mới đưa thương đội Vân Hổ đến đây.

Đối với việc thương đội và mình trước sau chạy tới trấn nhỏ này, Ninh Tiểu Nhàn luôn cảm thấy có chút quái dị không nói lên lời, tựa hồ trong tối tăm có người dẫn đường, nhưng ngẫm lại tất cả quyết định đều do mình đưa ra, cũng không có nói vớingười ngoài.

Nàng để băn khoăn này xuống, hỏi Tiếu Tử: “Đàm tỷ sau này có đi theo thương đội không?” Nàng vẫn không xem trọng đôi uyên ương này.

“Không thể.” Hắn quả nhiên lắc đầu: “Đến địa phương giàu có đông đúc yên ổn kế tiếp, ta sẽ thả mẹ con họ xuống.” Nàng nghe vậy thở dài.

Tiếu Tử không muốn nói nhiều, hàn huyên đôi câu với nàng rồi về ở cùng vợ con. Trọng sắc khinh bạn quả nhiên là bệnh của toàn bộ loài người.

Lúc này nàng thấy vợ chồng Trương Sinh đang cãi nhau. Kỳ thực nếu không có giọng gào lên của Thôi Oánh Oánh nàng chưa chắc đã tìm được họ.

Câu đầu tiên nàng nghe được là Thôi Oánh Oánh khóc nức nở trách chồng: “Còn phải trốn? Còn phải trốn đến đâu, ngươi muốn cả đời sống trên xe ngựa sao?”

Trương Sinh vẫn cười cười: “Chờ vào lãnh địa yêu tông, ta liền an toàn. Bọn họ….. sẽ không đuổi theo!”

Thôi Oánh Oánh hừ một tiếng: “Chàng vốn nói đến Lôi Châu sẽ an toàn. Sao lại phải đi thêm một, hai tháng nữa chứ?”

Ninh Tiểu Nhàn nghe đến đó cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Đầu năm nay người có bí mật sao cứ trôi quanh thương đội vậy? Đối phương cũng thấy nàng đến gần, liền ngậm miệng không nói thêm gì nữa. Hai mắt Thôi Oánh Oánh sưng đỏ nên không muốn gặp người khác, nên gật đầu với Ninh Tiểu Nhàn rồi rời đi.

Trương Sinh ngại ngùng nói: “Ninh cô nương thật ngại quá, ta và vợ có chút bất đồng ý kiến, để cô nương chê cười rồi.”

Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu: “Không sao. Ta sớm luyện xong Dịch Dung Đan rồi, chỉ là lúc vào Nham thành không tìm được hai người, chỉ hi vọng bây giờ hai người vẫn còn cần dùng đến chúng.”

Nàng giới thiệu qua hiệu quả của Dịch Dung Đan. Đây là đồ tốt thay đổi khuôn mặt, không chỉ yêu quái dưới Đại Thành kỳ không nhìn thấu mà còn dễ dàng tạo thành dung mạo của người khác, đối kẻ đang đào tẩu như vợ chồng Trương Sinh mà nói chính là bảo bối tốt nhất.

Trương Sinh rất vui mừng tiếp nhận Dịch Dung Đan rồi cảm tạ một hồi, sau đó hàn huyên đôi câu.

Nàng không muốn chung đụng quá nhiều với vợ chồng này, đang muốn tìm lý do cáo từ, Trương Sinh đột nhiên hỏi: “Ninh cô nương, về sau vẫn lên đường với chúng tôi phải không?”

Nàng do dự một lúc: “Chưa chắc. Tôi có chuyện chưa xong ở núi Thanh Tịnh, có thể không theo kịp thươn đội.” Bí cảnh Thượng Thiên Thê mở ra mười ngày, chờ đến lúc nàng ra thì thương đội Vân Hổ đã sớm đi. Trấn nhỏ này không có đủ cửa hàng để ở lại lâu.

Vậy mà Trương Sinh đột nhiên tiến gần. Bộ dáng hắn xinh đẹp, Ninh Tiểu Nhàn không thích người khác thấy mình và hắn thân cận quá mức, theo bản năng lùi bước, chỉ nghe hắn thần thần bí bí hỏi: “Cô nương muốn vào Thượng Thiên Thê sao?”

Không ngờ hắn cũng biết Thượng Thiên Thê? Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt nhìn hắn. Trương Sinh sờ sờ mũi, cười khổ nói: “Ninh cô nương đừng dùng ánh mắt giết người diệt khẩu đó nhìn ta, tiểu sinh hơi sợ nha.” Hắn là một kẻ tính tình phong lưu, cưới vợ xong liền bị Thôi Oánh Oánh quản, đã thu liễm rất nhiều, hiện tại nói chuyện với cô nương trẻ tuổi, lại không nhịn được lộ chân tướng.

Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt: “Đúng, ta muốn vào thử thời vận, nói không chừng lại kiếm được một hai kiện bảo bối.” Ý là liên quan gì đến ngươi?

Trương Sinh lấy một hộp gấm từ trong ngực ra, bên trong có một miếng vải vàng, thoạt nhìn đã cũ, không quá dài, còn có vài chỗ bị mốc, bên trên được đánh dấu vài nơi, phù hợp với sự miêu tả của hiệu cầm đồ “Chuột gặm bọ nhấm”. Nhìn bản thân Trương Sinh, trên y phục một nếp gấp cũng không có,  một đầu tóc đen mỗi ngày đều phải xử lý thật chỉnh tề, cư nhiên mỗi ngày đều cất giấu miếng vải rách bên người, có thể thấy được vật này có ý nghĩa to lớn với hắn.

“Đây là gì?”

“Cô nương đưa Dịch Dung Đan cho vợ chồng ta, như là cứu tính mạng vợ chồng ta vậy, đại ân không thể không báo, cứ nhận lấy vật này đi.”

Gì kia? Ninh Tiểu Nhàn mở to mắt nhìn để bày tỏ sự kinh ngạc. Người này thoạt nhìn là một thư sinh văn nhược, lấy đâu ra thứ này?

“Là tổ tiên lưu lại. Ngài ấy từng tiến vào bí cảnh này, tuy không tìm được cái gì nhưng ít ra còn sống đi ra.”

“Chờ chút, chí ít còn sống đi ra? Đây là ý gì, trong bí cảnh rất nguy hiểm sao?” Bí cảnh chỉ mở ra với người phàm, có thể có bao nhiêu nguy hiểm?

“Cô ….. cô nương không biết lại muốn xông vào?” Trương Sinh kinh ngạc thiếu chút nữa cà lăm. Ninh Tiểu Nhàn đỏ mặt, tin tức của nàng chỉ nghe được trong quán trà đôi câu thôi, trước hôm nay còn chưa quyết định muốn vào, cho nên cũng không tìm hiểu quá nhiều.

“Bí cảnh này tuy chỉ mở với người phàm không linh lực nhưng quái vật bên trong cũng không phải đèn cạn dầu, đồng thời trong người phàm cũng có cạnh tranh. Vì mỗi lần bí cảnh mở ra không quản đi vào bao nhiêu người cuối cùng cũng chỉ có thể mang năm món bảo bối ra ngoài. Món bảo bối thứ năm được đưa ra thì bí cảnh sẽ đóng trong vòng năm canh giờ.”

Bình Luận (0)
Comment