Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 170

Kỳ lân quay qua lão lắc đầu nhưng lại nằm ở biên giới khoảng sân, hiển nhiên hạ quyết tâm phải ở đây tham quan học hỏi.

Hình trưởng lão không có cách nào. Trấn sơn thần thú này, ở Điện Vân Tiêu còn có địa vị cao hơn hắn. Điện Vân Tiêu có thể đứng vững ở vùng thất châu này hưởng tiến cống tiên ngân, cũng liên quan đến lực uy hiếp của trấn sơn thần thú này.

“Nó thích làm gì thì cứ làm đi.” Lão nghĩ thầm, sau đó rống lên với nững người phàm: “Còn không mau vào, thời gian đã bắt đầu tính rồi! Trong vòng mười ngày, nếu không có ai đạt được năm món bảo bối, bí cảnh cũng tự động đóng lại. Thời gian quý báu, các ngươi còn ở đây lãng phí sao?!”

Bị lão nói một hồi, đám người phàm vội vã rảo bước tiến vào bí cảnh. Sau hơn mười hơi thở, toàn bộ nhóm người phàm đã vào hết, cả quảng trường an tĩnh lại. Bốn trưởng lão của tiên phái căn dặn thủ hạ đệ tử: “Nhìn kỹ cửa ra vào, có người ra là phải thông báo!” Sau đó tự mình đi nghỉ ngơi.

“Nữ chủ nhân, ngàn vạn lần phải bảo trọng! An toàn của bản thân là quan trọng nhất, Chén Nguyệt Quang chỉ là thứ hai, Trường Thiên đại nhân nhất định có thể nghĩ ra biện pháp khác bảo tồn linh khí!” Nghe Cùng Kỳ hiếm khi trang trọng căn dặn một câu, Ninh Tiểu Nhàn nín thở xuyên qua cửa vào bí cảnh. Ừ, một chút cảm giác khác thường cũng không có. Nàng vốn tưởng đi qua cánh cửa thời gian sẽ khiến cơ năng thân thể mất cân đối, nào biết thế giới huyền huyễn không truyền đến cảm giác bài xích như vậy.

Vừa mới vào cửa, các đội ngũ liếc nhìn nhau, rồi vội vã tách xa. Mỗi người dẫn đầu phất tay một cái, dẫn đội ngũ của mình biến mất trong rừng sâu.

Tiến vào đây liền biến thành đối thủ cạnh tranh, khi vẫn chưa thăm dò được thực lực của nhau thì vẫn nên giữ khoảng cách nhất định. Vào bí cảnh này địch nhân không chỉ là quái vật địa phương mà còn có những nhân loại tiến vào cùng thế giới. Loại chuyện tàn sát lẫn nhau này, vốn là bản năng của mỗi chủng tộc, nhân loại lại càng hiểu rõ chuyện này.

Bàng Hải dẫn đội của mình đi nhanh về một phía, phải thu hẹp khoảng cách với các đội phía trước. Ninh Tiểu Nhàn ngẩng đầu nhìn mặt trời, cảm giác phương hướng người dẫn đội chọn với hướng đi trong bản đồ là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, không khỏi nhíu mày nghĩ mượn cơ hội gì đó lén rời khỏi đội ngũ. Nàng tiến vào tiểu đội này, một là không muốn người khác chú ý, hai là trong thế giới người phàm đông người sẽ làm nên sức mạnh. Nhưng vào lúc này,để đoạt bảo cần giành giật từng giây từng phút, nếu Chén Nguyệt Quang bị cầm đi trước, điều đó mới khiến nàng buồn bực hối hận.

Tiểu đội đi được hai khắc, nơi này đúng là một đầm lầy, cây cối thấp, cành lá sum xuê, còn mọc rễ phụ, không để ý là bị vấp ngã. Mặt đất ẩm ướt vô cùng. Hầu như đi vài bước là có một vũng nước. Thỉnh thoảng xuyên qua đám lá cây có thể thấy được những đụn đất thấp, cũng xanh tươi rậm rạp.

Trong đội không ai dám lơ là. Bàng Hải đi đầu tiên, trong tay là một cây gậy to, đi được vài bước lại chống xuống mặt đất. Nơi này là vũng nước, đục không nhìn thấy gì, ai biết bên trong có ẩn núp rắn, trùng kịch độc gì không? Còn nữa, mặt đất không chỗ nào quá rắn chắc. Hắn dò xét như vậy một hồi, quả thực hắn đã dò ra được hai, ba chỗ đầm lầy. Nếu đứng lên sợ rằng sẽ không rút chân ra được, qua nửa ngày sẽ chìm vào trong vũng bùn, điều kiện tiên quyết là không bị quái vật quanh đó ăn sống nuốt tươi.

Bàng Hải thấp giọng nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Tam Nương, chia đan dược cho mọi người.” Hác Tinh đứng hàng thứ ba, mọi người trong đội đều gọi nàng là Hác Tam Nương. Hoàn cảnh xung quanh tiểu đội như vậy, trùng độc, kiến độc sẽ rất nhiều. Chính là lúc cần giải dược, khu trùng, khu chướng hoàn của nàng.

Những thứ này nàng đã sớm chuẩn bị, Ninh Tiểu Nhàn không nhiều lời, móc túi ra phân cho mọi người. Một gã khác sau khi nhận được uống luôn, chép miệng nói: “Sao dược hoàn lần này lại có vị ngọt?”

Nàng vướng chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào. Quả nhiên ngụy trang thành người khác cần phải cân nhắc chi tiết mọi chuyện. Quá không dễ dàng. Thuốc nàng luyện đều có vị ngọt, vì Ninh đại tiểu thư rất ghét vị đắng!

“Cho hơi nhiều cam thảm, dược hiệu cũng không bị ảnh hưởng.” Nàng không thể làm gì khác hơn là khàn giọng nói.

Đoạn đường này tiểu đội không ngừng thương nghị. Bàng Hải thấp giọng nói: “Theo địa đồ Điện Vân Tiêu phân phát, xung quanh đây đều bị người tầm bảo tìm hết rồi, phía trước có một hồ nhỏ, chúng ta đến đó trước rồi bàn kỹ hơn.” Bí cảnh này phạm vi tuy lớn nhưng Điện Vân Tiêu phái người tiến vào không dưới chín mươi lần, căn cứ vào lời của những người sống sót, thất linh bát thấu cũng có thể vẽ ra một phần địa đồ, đương nhiên độ tin cậy cũng khó mà nói, dù sao các thần tiên đại gia cũng không cần tiến vào bí cảnh đánh nhau, ở chỗ này thay bọn họ bán mạng là người phàm.

May là phần địa đồ này dù không hoàn thiện, hơn nữa Điện Vân Tiêu còn để mỗi năm một người chủ sự, nhưng vẫn mong muốn đội ngũ mình phái ra không chịu thua kém một chút, cho nên mỗi người thủ hạ lĩnh đội đều có một phần bản đồ.

Đi được nửa khắc, quả nhiên trước mắt thoáng đạt, xuất hiện một hồ nước nhỏ. Ninh Tiểu Nhàn nhìn hồ nước không buồn cũng chẳng vui.

Hồ nước quá đục, quỷ mới biết trong đó ẩn núp vật gì. Mấy người tìm kiếm quanh hồ, phát hiện một cái bè gỗ hỏng, vì vậy chặt bỏ cây cối xung quanh sửa chữa một phen. Trong đội có Ngụy Mặt Rỗ vốn xuất thân là một thợ mộc, đến bào cũng không cần, đơn giản vài cái, dù không quá dễ dàng nhưng chỉ lát sau đã buộc chặt được cái bè.

Kỳ thực Vương Việt đề xuất ý kiến khác, vì ổn thỏa, muốn đi dọc theo bờ, vòng quanh hồ nước này nhưng Bàng Hải suy nghĩ một chút vẫn lắc đầu bác bỏ. Từ kinh nghiệm của tiền nhân, hồ nước này chưa từng xuất hiện một quái vật nào, đồng thời bọn họ cũng không có thời gian a ….. Không thể thua ở vạch xuất phát, cách nói này lẽ nào chỉ hữu hiệu với mấy bé mẫu giáo ở Trung Quốc sao?

Đội ngũ này, quyền của lĩnh đội không thể khiêu chiến, bởi vậy khi Bàng Hải nói thế Vương Việt cũng không lên tiếng nữa. Vài người leo lên bè, tận dụng hết khả năng nhẹ nhành chèo qua bờ bên kia. Nếu không ngoài suy đoán, đại khải nửa canh giờ là có thể đến.

Ninh Tiểu Nhàn ngồi ở giữa bè, cố ý cách xa hai bên hồ nước. Nàng từ gậy chèo thuyền có thể phán đoán mực nước, nơi này sâu ít nhất bốn thước. Ở đây rừng cây rậm rạp, lại không nghe được tiếng côn trùng ếch nhái thường có trong rừng kêu hay tiếng chim chóc ồn ào, ngồi trên bè không có chuyện gì làm, càng cảm giác bốn phía im lặng dọa người: “Nơi này tuyệt đối không bình thường.” Nàng thầm nghĩ.

Mặt trời treo cao, tổ tiên Trương Sinh thấy Chén Nguyệt Quang khi trên trời có một vầng trăng. Điều này nói lên cái gì? Nói rõ bí cảnh này rất có thể ở trên Nam Chiêm bộ châu, chỉ là vị đại năng dùng thần thông nào đó ẩn giấu đi, chỉ cho người phàm vào bí cảnh thử luyện. Dụng ý trong đó rốt cuộc là gì? Nàng rối rắm không lý giải được. Nhưng nếu thực sự như vậy thì sinh vật trong rừng cũng có thể tự sinh sôi nảy nở, vì sao mảnh rừng này lại quỷ khí tràn lan, không giống nhân gian?

Thời gian chậm rãi trôi qua. Trong hồ đầy sương mù, lúc này một cơn gió thổi qua, thoáng một cái tầm mắt mở rộng trước màn sương mù, hiện ra bờ bên kia cách đây không còn xa. Hoàn cảnh yên tĩnh không tiếng động này kỳ thực rất dằn vặt người, thần kinh đội viên căng thẳng dọc đường, lúc này không nhịn được đi chậm lại, Ngụy Mặt Rỗ dừng chèo, lau mồ hôi trên đầu nói: “Thật tốt quá, sắp đến nơi rồi.”

Lời còn chưa dứt Hác Tam Nương bên cạnh trầm mặc đã lâu đột nhiên lôi hắn lại. Lần này không hề đoán trước, hắn cũng không ngờ nữ nhân gầy nhỏ này lại có khí lực lớn như vậy, người ngã vào bên trong một cái, thiếu chút nằm xuống, cả tấm bè bị nghiêng một cái, thuận thế đổi hướng.

“Ngươi…..” Nữ nhân này không phải nổi điên chứ? Hắn vừa tức vừa vội, đang muốn mắng một tiếng chợt nhìn thấy hồ nước yên ả đột nhiên tách ra, “rầm ” một tiếng hiện ra một bóng dáng to lớn, há rộng mồm dừng ở chỗ vừa rồi hắn đang ngồi, miệng đầy răng nhọn khép lại, phát ra tiếng kêu răng rắc thật lớn, khiến người khác sởn cả gai ốc.

Vốn cái bóng này có thể nhào lên phía trước nhưng bè bị đánh lệch hướng, mép bè thoáng cái đập vào người nó, ngăn xu thế bổ về phía trước của nó.

Hắn hiện tại đã nửa nằm úp sấp, quái vật dứt khoát thuận thế đè lên người hắn, tư thế khuất nhục cổ quái không thể nói lên lời, nhưng người trên bè lại không cười nổi.

Đây là một con cá sấu khổng lồ! Thân thể giấu dưới nước không thấy rõ lắm nhưng nhìn cái đầu này ít nhất phải dài một thước rưỡi, Ninh Tiểu Nhàn thấy toàn bộ chiều dài của nói phải không dưới bảy mét!

Nơi này nước sâu không thể tự nuôi ra cá lớn, nhưng muốn mai phục hạ gục con thuyền nhỏ thì một con cá sấu vẫn rất dễ dàng.

Con cá sấu này không sợ người, lần đầu mở miệng táp vào khoảng không, lập tức mở rộng miệng muốn cắn Ngụy Mặt Rỗ. Loại sinh vật này một khi đã cắn đối thủ sẽ không bao giờ nhả ra, thẳng đến khi đối phương thành con mồi trong dạ dày nó mới thôi. Bàng Hải ở bên cạnh sao có thể để nó tiếp tục đả thương người? Phi thân nhào lên, song chưởng mở ra, ôm một cái, đã khép miệng cá sấu lại.

Hắn kinh nghiệm phong phú, biết cá sấu lực cắn tuy kinh người nhưng lần nữa há mồm thì sức giãn không lớn, vì vậy hai tay cơ bắp nổi lên, ôm chặt lấy không buông, thuận theo thân thể cá sấu rơi vào nước. Mấy người còn lại đứng ngồi không yên, rút binh khí ra hướng về điểm yếu của cá sấu.

Ninh Tiểu Nhàn nhàn rỗi ngồi một chỗ, móc trường kiếm của Hác Tinh đâm mấy cái vào yết hầu cá sấu, miệng vết thương phun ra máu đen tanh hôi, khiến người ta muốn ói. Toàn thân cá sấu đều có vảy, chỉ có bụng sinh vảy mỏng nhưng lại luôn ẩn trong nước, bọn họ không thể làm gì khác hơn là trút giận vào yết hầu đối phương, còn phải làm thế nào không tổn thương đến Bàng Hải. Vũ khí mọi người đều tẩm độc, nếu ngộ thương người một nhà đó mới là làm trò cười cho người trong nghề.

Đoản kiếm của Vương Việt hiển nhiên rất sắc bén, chọc khẽ vào má cá sấu liền xuyên qua má phải. Muốn đánh trúng chỗ yếu hại, xong gia hỏa kia lại giãy dụa dữ dội, may là Bàng Hải khí lực hơn người, dĩ nhiên thủ vững mới là quan trọng nhất. Qua hơn mười hơi thở, con cá kia rốt cuộc bất động.

Năm người thở phì phò, đẩy thi thể cá sấu vào nước. Máu tanh hôi tan dần trong hồ, hấp dẫn những bóng đen đến đây, trong nháy mắt, hồ nước như nấu sôi, cũng không biết có bao nhiêu sinh vật tới hưởng thụ bữa thịnh yến này.

Mọi người không dám chậm chễ, thừa dịp không có sinh vật khác chú ý đến mình, khởi động bè chạy nhanh tới bờ bên kia. Ngụy Mặt Rỗ thở dốc, nói lời cảm tạ với “Hác Tam Nương”. Nếu không có nàng nhanh tay bây giờ mình chỉ còn lại nửa người.

Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu tỏ vè việc này không đáng nhắc tới.

Bình Luận (0)
Comment