Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 182

Đột nhiên mặt đất khẽ rung động, Kỳ Lân vẫn phủ phục ở đây đột nhiên ngẩng đầu cất bước, đi tới. Thánh thú trấn thủ Điện Vân Tiêu đã hơn ngàn năm, đánh bại vô số cường địch trong tiên phái, rất là mạnh. Chúng đệ tử tiên phái hoan hô một tiếng, đều mở to mắt nhìn, muốn xem thần thú trấn sơn hàng yêu trừ ma.

Kỳ Lân đi vừa giữa sân đột nhiên ngừng lại. Đồ Tẫn quan sát con cự thú này, gật đầu nói: “Không sai, thể xác này thật không tệ.” Dứt lời hai mắt đảo qua, ngã ngay tại chỗ. Mọi người không biết người này làm cái gì, đều trợn to mắt không dám tiến lên.

Lập tức một đám khói đen từ miệng, mũi của Đồ Tẫn xông ra, như khói như sương không chút dừng lại, “vụt” một tiếng chui vào cái miệng đang há lớn của Kỳ Lân. Sau đó thánh thú ngây ra như phỗng, không nhúc nhích.

“Đây là?” Cảnh tượng này thật có chút không đúng, tựa hồ không phải thần thú đại nhân phát thần uy thu thập yêu nghiệt a? Đệ tử tứ tiên phái ở đây cũng hiểu được việc này rất không ổn, kẻ có thông minh đã lặng lẽ lui về phía sau.

Quả nhiên sau hai hơi thở Kỳ Lân mới chậm rãi bẻ cổ, vận động tứ chi như đang hoạt động gân cốt, đôi mắt lớn mở ra cũng phiếm ánh sáng hồng!

=============

Ninh Tiểu Nhàn đi đâu? Tất nhiên là vào Thần Ma ngục.

Ra khỏi bí cảnh, liên hệ giữa nàng và pháp khí nháy mắt khôi phục. Vừa ra khỏi bí cảnh, nàng liền nghe được giọng nói quen thuộc mà dễ nghe: “Nha đầu vô liêm sỉ, còn không mau cút lại đây?” Trong giọng nói có ba phần tức giận, ba phần cấp bách, bốn phần mừng rỡ.

Trường Thiên! Hắn rốt cuộc tỉnh.

Tim đập thình thịch a! Lúc đó Ninh Tiểu Nhàn đã muốn đổ lệ chạy vội tới, lúc này thuật điều tức có điều tức vạn vòng cũng vô dụng. Nàng cắn chặt môi dưới, thừa dịp Đồ Tẫn đang đại phát ma uy hấp dẫn hỏa lực, nàng ba bước hóa hai chạy trốn vào trong rừng cây bên sân, trốn phía sau một gốc cổ thụ, thuận lợi treo ma nhãn lên một trạc cây. Lúc đó mới lăn vào thần ma ngục.

Bà cô rốt cuộc thắng lợi đào vong, rốt cuộc toàn thân thoát khỏi “Thượng thiên thê”!

Nàng ôm chén Nguyệt Quang, nhảy nhót vào tầng dưới cùng Thần Ma ngục, ngẩng đầu một cái liền đối diện với đôi mắt màu vàng đầy ý cười.

Xem ra tâm tình của Trường Thiên không tệ, nàng nhất thời yên tâm.

Ninh Tiểu Nhàn cười hì hì nói: “Ngươi nạp điện xong rồi? Á, không đúng, ngươi rút hết linh lực trong quy châu ra rồi?”

Hắn tức giận nói: “Hai ngày trước đã xuất quan rồi, kết quả ngươi cư nhiên vào bí cảnh cổ quái như vậy.” Hắn chỉ lo lắng nha đầu này gặp chuyện không may nên sớm xuất quan. Không ngoài sở liệu của hắn, nàng căn bản không thành thành thực thực ở trong thủy phủ.

“Ha ha, bây giờ ngươi thấy sao?” Nàng vội lảng sang chuyện khác. “Còn dư lại ba viên quy châu có cần dùng hết không?”

Trường Thiên liếc nhìn nàng: “Ngươi mong muốn ta lại bế quan?”

“Nào có, nào có!” Nàng nhìn trời gào: “Ta chỉ lo ngươi thần lực không đủ, lại rơi vào hình thức nghỉ ngơi sẽ không tốt.”

“Nếu không ngoài ý muốn, có thể đi hết hành trình về phía tây. Cũng không xảy ra loại tình huống như vậy nữa.” Lực lượng quy, xà tương đối gần, nếu đổi thành nguyên lực của thần thú khác hắn lấy ra dùng cũng không dễ dàng như vậy. Cho nên tâm tình Trường Thiên hiển nhiên cũng rất tốt: “Cùng Kỳ nói, ngươi tiến vào bí cảnh để tìm Chén Nguyệt Quang?”

Nàng vội lấy cái chén ra, rất chân chó đưa tới: “Ha ha, ta thực sự lấy được này, chính là cái này!”

Trường Thiên nhận cái chén, hai mắt xem xét, chợt nói: “Thì ra là cái chén này.”

Chén Nguyệt Quang tên tuổi lớn như vậy, đến hắn cũng nghe qua?

“Ta biết a, trước đây, gỗ dùng để làm cái chén này là do ta kiếm về.” Hắn khẽ vuốt chén gỗ. Tự lâm vào hồi ức xúc động: “Ngươi còn nhớ ta và Ôn Lương Vũ từng nói Kim Ô sống trong phù tang thần mộc không?”

“Nhớ.” Xem ra cái chén này có lai lịch không nhỏ đi?

“Thời niên thiếu, ta chu du Nam Chiêm Bộ Châu, đến dưới thần mộc danh khí cực lớn này, cũng thấy mười con kim ô ồn ào…… Sau đó nhất thời hứng khởi, trèo lên phù tang thần mộc chặt thụ tâm. Thần mộc thông thiên này từ đó về sau không sinh trưởng được nữa.”

“Chén Nguyệt Quang này là dùng thụ tâm chặt xuống làm thành. Ta có một người bạn thích nghiên cứu đồ tinh xảo, biết được việc này liền chạy đến chỗ ta muốn có vật liệu gỗ đó, ta liền cho hắn, không ngờ lại làm ra vật này.”

Hắn nhìn cái chén, trong mắt tràn đầy thổn thức. Quả nhiên thế sự khó lường a, vật liệu gỗ tiện tay chặt bỏ rồi cho đi, trước đây làm sao lọt vào mắt Trường Thiên? Nào biết mấy vạn năm sau nó lại ở trong tình cảnh này trở lại tay mình, đồng thời đúng là vật mình cấp thiết cần!

Lòng nàng tràn đầy khinh bỉ. Trường Thiên còn nói nàng là kẻ chuyên gây họa, chính hắn cũng không kém đi? Đang yên đang lành chạy đến gốc cây kim ô cư trú, chặt thụ tâm của thần mộc, loại hành vi này và xông vào nhà người khác phá phòng có gì khác nhau?

“Thấy mười con kim ô ồn ào…. Sau đó thì sao?” Kim Ô đó, danh như ý nghĩa, nhất định là thần thú táo bạo, mắt thấy Ba Xà lấn đến đầu, sao có thể hữu hảo mời hắn uống trà?

“Không có gì.” Hắn ho nhẹ một tiếng. Trên mặt lộ ra tia ửng đó hiếm thấy: “Không có gì, đánh một trận mà thôi, ai còn trẻ mà không ngông cuồng chứ?” Kim Ô tính tình không tốt, đương nhiên hắn cũng không khá hơn chút nào. Lúc còn trẻ ai mà chưa từng hăng hái chứ?

Chỉ đánh một trận thôi sao? Nàng nghi ngờ nhìn hắn, chợt nghe hắn nói sang chuyện khác: “Người này đi ra từ bí cảnh…. Không đúng, là hồn tu. Hắn có lai lịch gì?” Lời còn chưa dứt mặt đã nghiêm túc lại.

Hồn tu? Đây là cái gì?

Trường Thiên một bên thông qua ma nhãn nhìn tình huống bên ngoài, một bên nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Lát nữa sẽ giải thích với ngươi. Trước kể chuyện xảy ra trong bí cảnh cho ta, đặc biệt là chuyện liên quan đến người này.”

Nàng lập ức kể từ đầu đến cuối chuyện trong bí cảnh.

Kể xong cũng mất hơn nửa canh giờ, đúng lúc nàng khô miệng, rót nước uống, Trường Thiên lắc đầu nói: “Thượng Thiên thê này chỉ sợ không phải bí cảnh mà là âm mưu hồn tu này bày ra. Buồn cười là Điện Vân Tiêu còn tự coi là sơn bảo, nào biết là vận rủi theo mình?” Chỉ thấy vẻ mặt của nha đầu bại hoại tinh thần phấn chấn, ngồi trước mặt mình bày ra bộ dáng “ta muốn nghe chuyện xưa”.

Hắn vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Ngươi nói bí cảnh này chỉ cho người phàm tiến vào? Bên trong không có linh khí hoặc yêu khí?”

“Ừ, đúng vậy, lúc đi vào linh tính của Răng Nanh cũng bị cô lập, chỉ có thể dùng như chủy thủ đơn thuần.” Răng Nanh bên hông truyền đến cảm giác tức giận, đại khái lúc bị bí cảnh che đậy nó cũng không thoải mái đi?

“Vậy thì không phải bí cảnh mà phải gọi là nơi phong ấn.” Trường Thiên trầm ngâm nói: “Bình thường dùng để bảo hộ vật thần thánh hoặc phong ấn cự yêu.”

Nàng liếc nhìn hắn, ý là: tựa như ngài vậy hả?

Trường Thiên không để ý đến nàng, nói tiếp: “Nơi phong ấn này có lẽ dùng để phong ấn hồn tu ngươi đã thả ra kia. Ta thấy tu vi của hắn cũng không cao, nhưng công pháp hắn tu luyện rất khó chơi, tiên phái bình thường không đối phó được, đại khái có người tài ba đã xuất hiện phong ấn hắn.”

“Trưởng môn đời thứ ba của Điện Vân Tiêu – Tố Hà tiên tử là người lập ra kết giới. Nhưng nơi phong ấn sao lại biến thành “Thượng Thiên thê” chỉ có người phàm mới vào được?”

“Phân nửa không thoát khỏi liên quan đến hồn tu này. Ta đoán hắn di chuyển một bộ phận phong ấn, mở ra đại môn tương liên với núi Thanh Tịnh, ngụy trang thành bí cảnh, khiến tiên môn phái người vào tầm bảo. Cái gì mà mười năm mới mở một lần hẳn là mánh lới hắn nghĩ ra. Tố Hà tiên tử đưa hắn vào nơi phong ấn, lại sợ hắn nhân cơ hội chạy trốn, cho nên trong phong ấn cấm dùng tất cả linh lực, yêu lực, cũng chỉ có người phàm mới sống sót hoạt động.” Hắn nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi cũng nói, bảo vật ở đây phẩm cấp không cao, xem ra là hắn sợ kéo danh môn đại phái tới, sẽ nhìn ra đầu mối “bí cảnh” của hắn.”

“Phong ấn và trận pháp tương tự. Trận pháp có mắt trận, phong ấn cũng có mắt ấn. Mắt ấn của nơi phong ấn phân nửa chính là cái chén nằm trong tay ta. Nếu theo lời ngươi nói, Tố Hà tiên tử đặt phong ấn chú phù ở chén Nguyệt Quang, ngươi cầm chén nên phá vỡ phong ấn. Như vậy xem ra tự phù khắc trên thạch bích trên ngọn núi chỉ dùng để cấm hồn tu đến gần mắt ấn, cho nên Đồ Tẫn không thể theo ngươi lên núi. Không phải hắn không muốn, mà là không thể.”

“Nhưng không phải hắn đã bị phong ấn sao, sao còn có thể biến thành người phàm chạy loạn trong bí cảnh?” Đây là chuyện nàng nghĩ mãi không ra.

“Hừ.” Trường Thiên cười lạnh một tiếng: “Đây là chỗ khó chơi của công pháp của hồn tu, có thể Tố Hà tiên tử không hiểu lắm, hắn có thể biến ra một vài phân thân. Vô luận là tu sĩ bình thường hay cự yêu, hóa thành phân thân đều có thể xác, duy chỉ có hồn tu này hóa ra phân thân chỉ có hồn phách! Qua nhiều năm như vậy đại khái khiến phong ấn lơi lỏng một chút, khiến hồn phách của phân thân hắn chạy ra, chạy vào trong bí cảnh, dụ dỗ người phàm phá vỡ kết giới, trả tự do cho hắn.”

“Hắn cũng nói với ngươi đã ngây người trong bí cảnh này mười năm. Ha ha, hắn nói phân nửa là trong lần thử luyện bí cảnh lần trước đã chiếm được thân xác của một phàm nhân. Đối với thân thể, hồn tu có yêu cầu lựa chọn rất cao, cũng không phải một thân xác tùy tiện có thể khiến hắn hài lòng. Thân thể này ở bí cảnh đã mười năm, khó trách lúc ngươi thấy hắn, hắn lại có bộ dáng xanh xao vàng vọt.”

Nàng biết vậy, nổi cả da gà. Nàng cư nhiên chung đụng với một cái xác không hồn mười ngày.

Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được hỏi: “Hồn tu này đang làm gì?”

“Chiếm cứ thể xác của một Kỳ Lân, đang đánh nhau với người của Điện Vân Tiêu.” Hắn mạn bất kinh tâm nói. Nếu Ninh Tiểu Nhàn đã bình an trở về, như vậy hết thảy ngoại giới đều không liên quan đến hắn. Chờ phong ba lắng xuống lại để cho nàng ra ngoài là được.

Trường Thiên muốn chén Nguyệt Quang này nhận chủ cũng không giống Ninh Tiểu Nhàn cắt tay lấy máu. Hắn đánh một chỉ, một giọt máu vàng rơi trên chén, trong nháy mắt thấm vào không để lại nửa điểm vết tích.

Nàng trợn mắt nhìn chén Nguyệt Quang: “Cái chén này mỗi đêm có thể hút được bao nhiêu ánh trăng cho ngươi?”

“Thử mới biết.” Hắn ngẩn ra dường như cảm ứng được gì, giơ chén lên quan sát nửa ngày, đột nhiên bật cười nói: “Thì ra là thế! Thì ra là thế! Kẻ bày ra phong ấn này đúng là người kỳ diệu mà!”

Bình Luận (0)
Comment