Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 186

Sau hai canh giờ, nàng bình ổn thở dốc, nặng nề lê bước về phòng nhỏ trong tầng năm cuaThần Ma ngục.

Á, chớ hiểu lầm, Trường Thiên chỉ bắt nàng tu luyện bù lại mười ngày bài học đã thiếu. Trải qua cảm ngộ sinh tử trong bí cảnh, một thức cuối cùng của bí quyết dẫn đường đã đột phá, sắp thành.

Nhưng có thể an toàn về Thần Ma ngục nàng đã thấy cuộc sống quá tốt đẹp! Quả nhiên hạnh phúc là phải so sánh mới thấy, ở trong bí cảnh đến ngủ cũng không an ổn, bây giờ có thể trở về giường lớn mềm mại thư thái, hạnh phúc đơn giản như vậy cũng khiến nàng thực muốn rơi lệ.

Trước khi đi ngủ phải tắm trước đã. Với người hơi có chút thích sạch sẽ như nàng mà nói, cảm giác mười ngày không tắm thật không có cách nào hình dung được.

Giữa lúc thư thái, toàn thân ngâm trong nước nóng, đại tổng quản Trường Thiên đột nhiên nhắc nàng một câu: “Được rồi, lúc ngươi ở bí cảnh ta có lệnh cho Cùng Kỳ luyện chế một ít dược vật, khi ngươi tắm có thể thả một chút vào nước, có công hiệu cường gân hoạt huyết, xua tan mệt mỏi, để trên cái giá cạnh thùng tắm.” Khi quy hoạch phòng nhỏ, nàng làm phòng tắm như ở hiện đại, bên cạnh thùng tắm đặt hai hàng giá đở để đồ dùng tắm rửa.

Oa thuốc tắm, thật có cảm giác cao cấp!

Nàng quỳ trong thùng tắm, nhoài người về phía giá gỗ, bọt nước theo đường cong lồi lõm của nàng chảy vào thùng.

Trên giá quả nhiên đặt hai túi thuốc bột: “Cám ơn nha.” Nàng vui vẻ tiện tay cầm lấy một túi, đang định mở.

Trường Thiên ho nhẹ một tiếng, có chút không tự nhiên nói: “Không phải túi đó, là cái túi bên ngoài màu hồng kia.”

“Ồ.” Nàng lên tiếng, cầm túi bột khác. Động tác đột nhiên cứng đờ, sau đó ném gói thuốc bột về chỗ cũ, ào một cái rúc vào trong thùng gỗ.

Trường Thiên ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”

“Ngươi còn biết ta cầm không phải màu hồng nhạt? Ngươi nhìn thấy?”

Hai tay nàng che ngực. Nỗ lực nắm quyền, nghiến răng nghiến lợi: “Trường Thiên!”

“Chẳng phải ngươi nói ta là khí linh của Thần Ma ngục sao?”

“Cho nên?” Nàng xấu hổ, toàn thân đều ửng đỏ.

Giọng hắn rất chột dạ, rất chột dạ: “Cho nên, khụ, ta có thể nhìn thấy tất cả trong Thần Ma ngục.” Hắn vội bổ sung một câu: “Tất nhiên với điều kiện tiên quyết là ta muốn nhìn.”

“Phải vậy không?” Nàng mới không tin: “Ngươi nhìn lén ta tắm bao lâu rồi?”

“Ngươi phải tin ta.” Hắn cơ hồ thở dài nói: “Bình thường ta cũng chỉ dùng thần niệm đảo qua một cái, ngươi không cần lo lắng.”

“Cho nên ngươi vừa đảo qua ta có phải không?”

“…………”

“Bây giờ ngươi nhắm mắt chó của mình lại, ta muốn đi ra!”

“… Được.” Đường đường là thần thú lại bị gọi thành chó, lúc này hắn cũng chỉ có thể nhận, dù sao hắn cũng đuối lý. Nhưng mà nha đầu kia ở bí cảnh đúng là chịu không ít khổ. Dưới sự nhìn kỹ khi nãy, thân thể quả nhiên gầy một vòng, khiến hắn rất luyến tiếc.

Ninh Tiểu Nhàn xấu hổ phải thấy hắn, thở phì phò lên giường. Càng nghĩ, đột nhiên lại nghĩ: “Không biết hắn có hài lòng với dáng người của mình không?”

Ý niệm khiến người khác mặt đỏ tai hồng vừa xuất hiện nàng đã muốn bóp chết bản thân.

“Ninh Tiểu Nhàn, cái đồ không biết thẹn, không biết xấu hổ này. Thân thể bị xem sạch mà còn sợ người ta không hài lòng!” Nàng thầm mắng chửi một phen, sau đó vùi mình trong chăn.

Dù sao cũng mệt mỏi mười ngày, nàng còn cho rằng mình sẽ trằn trọc khó ngủ, nào biết không quá mười hơi thở chu công đã tìm nàng đi đánh cờ.

Nàng không biết rằng khi nàng chìm vào giấc ngủ, tầng cuối cùng của Thần Ma ngục đang có hai nam nhân nhìn nhau.

Trường Thiên lần nữa triệu hồi Đồ Tẫn tới.

“Thần quân có gì phân phó?” Đồ Tẫn cũng là kẻ tinh ranh, tất nhiên biết Trường Thiên lén gọi hắn đến, tất là có lời không muốn để Ninh Tiểu Nhàn nghe.

Quả nhiên ánh mắt Trường Thiên lạnh lẽo như băng, giọng nói sôi sục sát ý, hắn nói: “Nói tỉ mỉ cho ta nghe ngươi học hồn tu từ đâu, cũng không được quên nói hết cả chuyện Tố Hà tiên tử gieo “hồn độc” cho ngươi.”

Lúc này quanh thân hắn lệ khí bừng bừng, dường như muốn xé xác người khác. Dù là Đồ Tẫn giết người vô số, chạm vào ánh mắt hắn trong lòng cũng run sợ không ngừng. Hắn cưỡng chế phần tâm tình này, nghiêm nghị nói: “Vâng.”

=======

Ninh Tiểu Nhàn có cảm giác ngủ thẳng đến giờ ngọ hôm sau mới rời giường.

Đây là đoạn thời gian thích ý nhất từ khi nàng bước chân lên con đường tây tiến: Mịch La đang bận chiến sự, không rảnh phân thân đến tìm nàng; nàng vô ý đánh vỡ kết giới, thả ra một đại ma đầu, còn chưa kịp hại nhân gian đã bị Trường Thiên thu phục, điện Vân Tiêu vội vã dọn dẹp, xử lý tốt hậu quả của sự phá hoại của Đồ Tẫn, tuy nói đại điện có kết giới của Tố Hà tiên tử bảo hộ không bị một kích của kỳ lân đốt thành tro bụi, nhưng sau này lịch đại mở rộng cung điện cũng không nằm trong kết giới, hỏa long kỳ lân phun ra đã đốt năm phần mười quần thể chủ điện, cũng tạo thành tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.

Nhân gian từ nay về sau không còn bí cảnh “Thượng Thiên thê” này nữa. Những người phàm may mắn sống sót đều thở dài rời đi, trấn nhỏ dưới chân núi nhất thời vắng vẻ đi rất nhiều. Chỉ mấy người hiểu chuyện, biết bí cảnh tồn tại như vậy chưa hẳn là tốt đẹp.

Hác Tam nương hôn mê được nàng an trí trong một khách sạn nhỏ trên trấn, sau mấy canh giờ sẽ tỉnh lại. Trong lúc vô tình Ninh Tiểu Nhàn đã cứu nàng một mạng, “Thượng Thiên thê” lần này trực tiếp khiến rất nhiều người lên thiên đường, nếu nàng vào bí cảnh lúc này còn mệnh mà về không cũng khó nói.

Nếu là hai tháng trước, Ninh Tiểu Nhàn sẽ vì mình phá hủy bí cảnh, khiến rất nhiều người mai táng trong đó mà tự trách không ngừng, nhưng một đường đi tới kiến thức của nàng được mở rộng, tâm tính cũng xảy ra biến chuyển quan trọng.

Nàng không phải quan âm bồ tát, có lúc chỉ có thể bo bo giữ mình, không cứu được mọi người.

Đi dạo hai vòng trong một trấn nhỏ yên tĩnh, trời cũng tối. Thế giới bình thường không như bí cảnh, một ngày có đến tám canh giờ là ban đêm, cho nên đêm nay rất quan trọng.

Nàng và Trường Thiên muốn thử nghiệm hiệu quả của Chén Nguyệt Quang.

Kỳ lân bị Đồ Tẫn phụ thân mang nàng rời xa khỏi phạm vi điện Vân Tiêu, chọn một đỉnh núi an tĩnh. Nàng đặt cái chén hình dạng xấu xí trên một tảng nham thạch đột nhiên nhô ra trên đỉnh núi, sau đó khoanh chân ngồi đó lẳng lặng đợi.

Giọng Trường Thiên ôn hòa vang bên tai: “Nha đầu, vào đây đợi đi.” Nha đầu kia sao còn khẩn trương hơn hắn vậy?

“Không, đêm nay có chuyện quan trọng, ta phải thủ ở chỗ này, để tránh con khỉ, sóc không có mắt nào trộm cái chén đi!” Nàng hồ ngôn loạn ngữ để tiêu trừ bất an trong lòng. Không khẩn trương mới là lạ, Trường Thiên bị nhốt trong lao ngục, tuy nói Chén Nguyệt Quang lấy máu nhận chủ nhưng không biết đặt ở bên ngoài còn có thể có hiệu lực không?

Thời tiết cũng rất ủng hộ. Tối nay có gió, ít mây, trăng sáng sao thưa, chính là thời cơ tốt làm thí nghiệm. Vì khoản nửa tháng nữa chính là ngày Đế Lưu Tương đại thịnh. Thời khắc quần yêu nhảy múa, có thể thiếu nàng và hắn sao?

Thời khắc chứng kiến kỳ tích đến rồi!

Trăng nhô lên từ sau một đám mây mỏng. Đón lấy từng sợi ánh sáng tỏa ra từ mặt trăng, dường như có gì hấp dẫn, chậm rãi ngưng tụ ánh trăng vào trong chén. Quanh quẩn quanh đế chén vài vòng rồi biến mất. Đế chén bằng gỗ lặng lẽ ngưng tụ một giọt nước rất nhỏ, mắt thường không nhận ra. Phải trải qua một đêm ngưng tụ, giọt nước nhỏ bé mới lớn bằng một giọt sương tròn vo.

Trong bí cảnh, cảnh tượng này nàng đã thấy nhiều lần nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại đẹp như lần này!

Thành công, Chén Nguyệt Quang có thể hút linh lực cho Trường Thiên ở Thần Ma ngục. Từ nay về sau, chỉ cần Trường Thiên không sử dụng thần thông quá hao tổn thần lực, bọn họ không cần lo lắng vấn đề thần lực tiêu hao nữa.

Mắt Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi dâng lên hơi nước. Hơn mười ngày chần chừ độc hành, hơn mười ngày lo lắng hãi hùng, hơn mười ngày vượt qua mọi khó khăn gian khổ rốt cuộc có hồi báo!

Đáng giá!

Từ tiếng hít thở chợt nặng nề hơn của nàng liền biết cảm xúc phập phồng biến hóa, vì vậy ôn hòa an ủi: “Đừng khóc, sau này mọi thứ đều tốt hơn.”

Nàng nở nụ cười trên môi, cho dù Trường Thiên không nhìn thấy cũng biết nụ cười này tất nhiên sẽ rất đẹp.

Đồ Tẫn ngồi một bên nhìn không nói gì. Ninh Tiểu Nhàn ngồi bên ngoài trông chừng cái chén, Trường Thiên cũng lệnh hắn cùng đứng một bên. Nữ tử người phàm này có thể vì thần quân đại nhân mạo hiểm, xông vào bí cảnh, lấy can đảm giao thiệp với một hồn tu như hắn; mà Tố Hà tiên tử thì sao? Nếu thái độ của nàng với hắn sớm thay đổi, hắn có thể vì vậy mà cải tà quy chính, cùng nàng song túc song phi?

Dưới vầng trăng mọi người đều si dại.

Thời gian trôi qua rất chậm, rất chậm. Đợi đến khi phía đông hừng sáng, mặt trăng trên trời rốt cuộc biến mất. Giằng qua cả một đêm, ánh trăng như xuân tằm nhả tơ, là thời khắc cuối cùng của pháo hoa chào đón nhân gian.

Nàng thành kính nâng ly nhìn lại, đế ly quả nhiên ngưng ra một viên linh lộ. Nhưng không giống giọt sương nàng thấy ở bí cảnh.

Dù là tổ tiên Trương Sinh tận mắt thấy, hay nàng gặp ở bí cảnh thì linh lộ Chén Nguyệt Quang ngưng tụ ra đều trong suốt, lóe lên một tia sáng vàng.

Mà giờ khắc này giọt sương trong chén lại không giống, mặc dù thể tích không lớn hơn bao nhiêu, nhưng toàn giọt linh lộ đều tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, tựa như giọt vàng nấu chảy!

Đồ Tẫn cũng thấy, chắt lưỡi nói: “Tu vi thần quân thật thâm bất khả trắc, cư nhiên có thể khiến Chén Nguyệt Quang ngưng tụ ra linh lộ phẩm chất bực này. Chén ở trong tay Tố Hà nhiều năm, ta cũng chưa từng thấy sắc vàng chói mắt như vậy.”

Chất lượng linh lộ Chén Nguyệt Quang ngưng tụ ra là dựa vào tu vi của chủ nhân. Nếu cái chén trong bí cảnh có thể ngưng tụ ra thượng phẩm linh lộ, hắn đâu cần tốn sức khiến đám người phàm tương tàn, thu thập hồn phách bổ sung linh lực.

“Ừ.” Nàng phấn khởi gật đầu, quay người vào Thần Ma ngục.

Trường Thiên đứng bên hóa yêu tuyền, mỉm cười nhìn nàng tiến đến.

Ninh Tiểu Nhàn đưa chén qua, thấy hắn cầm chén, uống hết một hơi. Aizz, có thể không uống hết một hơi sao, dù sao cũng chỉ có một giọt.

“Thế nào?” Hai mắt nàng sáng long lanh, đợi hắn báo cáo dược hiệu.

“Ừ –.” Hắn chép miệng: “Thơm ngon mười phần.”

Bình Luận (0)
Comment