Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 21

Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

Oa, ngục trưởng tiền nhiệm vì đối phó hắn mà không tiếc lấy thần hồn của mình ra để rèn pháp khí. Nàng chỉ nghe thôi mà đã cảm thấy làm như vậy sẽ rất đau rất đau. Sự thù hận của người này còn cứng hơn cả sắt, chắc không phải là muốn hận hắn đến mức sông cạn đá mòn chứ?

Nàng đảo mắt. Nam nhân đều sợ phép khích tướng, hay thử chiêu này xem sao? “Nói như vậy, hắn mạnh hơn ngươi rồi~? Ngươi xem hắn ta chỉ dùng vài thần hồn, thì đã nhốt được ngươi 3 vạn năm không thể nhúc nhích!”

Quả nhiên Trường Thiên trúng kế, giận dữ nói: “Ngu dốt! Nếu không phải bởi vì bổn quân không muốn. . .” Bỗng nhiên hắn kịp thời phản ứng rồi ngậm miệng không nói.

“Không muốn cái gì?”

“Không có gì!”

“Nói như vậy, bây giờ ngươi gần giống như ‘Khí linh’ của Thần Ma ngục rồi hả?” Nàng ở phái Xích Tiêu từng nghe đã từng nói qua, có pháp khí có được khí linh, cái khí linh kia vốn là vật còn sống, có thể làm cho uy lực pháp khí tăng nhiều. Hiện tại hắn không thể ra khỏi nhà tù, lại có thể khống chế tất cả tòa ngục giam này, ngoại trừ trên người có hai vật trói buộc, chẳng lẽ không phải giống như khí linh mà nàng đã nghe thấy sao?

“. . .”

Kỳ thật nàng ví von cũng rất đúng, Trường Thiên tâm cao khí ngạo đành phải nhanh chóng nói sang chuyện khác: ” Gạo Vân Hương đã thu xong, ngươi còn không tranh thủ thời gian mà dùng đi?”

Ai,thật đáng tiếc! Chỉ còn kém một tí nữa thôi. Cái từ “Không muốn”, thật sự khiến cho nàng rất tò mò rồi. Trong lòng như có mèo con cào cào, đêm nay nàng có thể ngủ được sao?

“Không vội. Con nanh thú kia ở đâu?” Dù sao cũng là phạm nhân đầu tiên do nàng tự tay nhốt vào cái tòa đại lao này, có lẽ nàng phải qua xem.

“Chết rồi. Lúc trước đặt ở tầng 4. Lấy cấp bậc của nó, nhốt tại tầng 4 cũng không có tư cách.” Phân chia đẳng cấp phạm nhân giam giữ Thần Ma ngục, càng đến gần tầng dưới chót càng cao, đại Boss Trường Thiên này bị nhốt tại tầng hầm ngầm rồi. Nàng liếc mắt, ngồi trong lao còn muốn ồn ào, lại còn so đo chính mình bị nhốt tại tầng thứ mấy. Nam nhân kỳ quái này có lòng tự trọng không vậy?

Nàng ra lệnh đến tầng thứ tư, dưới sự chỉ dẫn của bạn “ Khí linh” đã tìm thấy phòng giam giữ con nanh thú kia.

Lúc nó bị nhốt vào tù thì trên người có đầy vết thương, sau đó lại bị Thần Ma ngục rút hết yêu lực, nên không thể sống nổi được nữa. Nhớ tới trước kia nó uy phong ở trong phái Xích Tiêu đả thương người, Ninh Tiểu Nhàn không khỏi im lặng.

“Đồ yếu ớt, có rất nhiều con yêu quái lớn bị thương nặng hơn nó không biết gấp bao nhiêu lần, đến cuối cùng vẫn sống tốt.” Hắn rất xem thường, nhất là mấy con yêu quái mền yếu như vỏ trứng này.

Kỳ thật theo nàng nhìn thấy, con nanh thú bị thương đã rất nặng rồi. . . rốt cục Trường Thiên đã thấy bao nhiêu vết thương đáng sợ hơn chứ?

“Hiện tại phải làm như thế nào?”

“Lần sau lại bắt được yêu quái cũng không biết phải chờ tới khi nào, tinh hoa máu thịt của nó cũng không thể lãng phí.” Hắn vừa dứt lời, Thần Ma ngục đã bắt đầu hoạt động…, xem ra muốn hút hết máu thịt của con nanh thú này, chỉ để lại xương trắng

“Đợi một chút!” Nàng tranh thủ thời gian hô ngừng. Sau đó trở tay rút ra một con dao găm lạnh lẽo lóng lánh, lúc trước Đại trưởng lão phái Xích Tiêu ban thưởng cho nàng đấy.

Cửa nhà lao tự động mở ra, nàng lách mình đi vào, xoay người cắt lấy một khối thịt trên lưng con hổ. Dù sao nanh thú khi còn sống là yêu thú, da hổ rất cứng rắn, may mà cái thanh dao găm cũng sắc bén, nàng chỉ cần cố một tí thì vẫn cắt được.

“Tốt rồi.” Nàng thở hồng hộc nói.

=============

Đi ra khỏi Thần Ma ngục đã cuối giờ hợi ( giờ hợi ban đêm 9 giờ – 1 1 giờ), dân quê thường thường ngủ sớm, hầu hết người dân thôn Thiển Thủy cũng đã đi vào giấc mộng rồi.

Nàng về tới phòng nhỏ của mình. May ở bên trong phòng nhỏ có bếp lò. Tống tẩu luôn biết ban đêm nàng thích nấu nước nóng để uống, nên từ lâu đã bảo trượng phu giúp Ninh Tiểu Nhàn dựng bếp.

Ở bên ngoài thôn Thiển Thủy, lúc này sử dụng bếp lò của mình thì sẽ không kinh động người bên ngoài.

Nàng lấy gạo Vân Hương từ trong túi gấm ra, vo gạo sạch sẽ, rồi ngâm qua, nhỏ hai giọt dầu vào, rồi bỏ vào nồi đất cho lên bếp nấu. Cơm dùng nồi đất để nấu thì thơm vô cùng, thôn Thiển Thủy không có dụng cụ này, nàng không thể không mời người làm gốm chế tác, kết quả cách nấu này truyền khắp toàn bộ thôn.

Tranh thủ lúc cơm đang nấu. Nàng nhanh chóng thu thập mấy loại rau quả, sau đó lấy thịt nanh thú ra rồi ngẫm nghĩ trong chốc lát.

Đã bao lâu rồi không được ăn thịt? Hình như là từ lúc Đại Hổ được phái Xích Tiêu thu làm đệ tử ngoại môn. Trong nhà Tống tẩu không giàu có gì, phái Xích Tiêu ăn uống lại mộc mạc, đã ba tháng rồi nàng chưa được ngửi thấy mùi thịt…, nói không thèm là gạt người đấy.

Nàng nhận ra trong đám người, không có người ăn qua món ăn dân dã, cho nên chỉ có thể dựa vào chính mình làm thôi.

Dáng vẻ nanh thú rất giống con hổ, bởi vậy nàng phỏng đoán, có lẽ hương vị cũng tương tự. Như vậy, dùng cách nấu gần giống là được. Trong《 thiên kim thực trị 》nói thịt hổ có vị chua, tính ôn, không độc.” Như vậy nên nấu kiểu hầm cách thủy thì đảm bảo hơn.

Nàng cho hành tây và gừng vào trước, sau khi xào thơm lên rồi cho rượu vàng vào. Ở nông thôn phương pháp sản xuất thô sơ nên làm ra rượu vàng có độ cồn không cao, nhưng hương thơm xông vào mũi, rất thích hợp trừ bỏ vị tanh của thức ăn.

Sau đó nàng cho thịt nanh thú vào trong nước gừng, nước sôi lên sau đó vớt ra rửa sạch. Lại lấy một cái bát to ra để thịt đã cắt sẵn vào sau đó thả long nhãn vào mía ngọt lên trên. Lúc này long nhãn, mía ngọt đã nhừ, mùi vị rất thơm, quan trọng nhất là, dùng chúng để khử đồ tanh của thức ăn sống, cộng thêm mùi thơm hoa quả, ăn sẽ không ngán.

Chuẩn bị xong, đậy nắp vào bát, để trên mặt nước. Còn lại chỉ cần chờ đợi. Tại đây dù sao cũng không phải phòng bếp của phái Xích Tiêu, gia vị có hạn, nàng chỉ có thể tận khả năng tối đa nhất để dễ ăn hơn một chút.

Hình như rất lâu rồi không có an tĩnh như vậy .

Nàng ngơ ngác nhìn bếp lò, hồn như đi vào cõi tiên. Toàn bộ trong phòng bếp nhỏ, chỉ có tiếng sôi ùng ục của nồi hấp.

Không biết qua bao lâu, giọng nói của Trường Thiên đột nhiên tại vang lên bên tai:

“Lau nước mắt của ngươi đi.”

Nàng mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện mình quả thật rơi lệ rồi.

Ngày đó nàng đi vào cái thế giới này, Ninh Tiểu Nhàn đã không có chảy qua một giọt nước mắt. Vô luận lúc mới đến Dị Giới mà kinh hãi, người thôn Thiển Thủy phản bội, đau khổ khi không đủ tiêu chuẩn kiểm tra đo lường linh căn của phái Xích Tiêu, sợ hãi khi gặp phải Hồ lão thất có ý đồ bất chính, vô số lần bừng tỉnh mộng trong cô đơn, thậm chí tự trách lúc trông thấy Đại Hổ bị thương, mặc dù có thể xúc phạm tới nàng, lại không thể làm cho nàng thút thít nỉ non, không thể làm cho nàng mềm yếu.

Nàng bảo vệ mình rất khá. Nàng luôn nhắc nhở chính mình phải nhớ rõ, nàng không giống người thường, là khách nơi khác đến thăm Thế Giới Tiên Hiệp, cuối cùng có một ngày phải tìm được đường về nhà.

Thế nhưng mà sự thật lại tàn khốc đến thế, nàng chỉ là một bé gái mồ côi tứ cố vô thân, trong cơ thể cũng không có linh căn chiết tiện kia, trước khi gặp được Trường Thiên, sự lựa chọn duy nhất của nàng là co đầu rút cổ tại nơi này nhờ tiên môn sơn thôn nhỏ che chở. Nàng luôn sợ hãi sinh hoạt bình thản qua ngày của nàng chậm rãi biến mất, cho đến buổi sáng ngày nào đó, tỉnh lại sẽ thực sự biến thành một cô gái nhà nông, phải nhớ rằng mình là Ninh Tiểu Nhàn, phải nhớ rõ mình đến từ Địa Cầu, đến từ một nơi người người ngang hàng, có vô hạn quốc gia.

Bình Luận (0)
Comment